Chương 56

Mà truyền thuyết dân gian còn kỳ quái hơn, nói rằng dưới đáy có rất nhiều t.h.i t.h.ể thẳng đứng, t.h.i t.h.ể nghiêng về phía trước, x.á.c c.h.ế.t nữ ngả ra sau, lắc lư theo dòng nước ngầm, khá là rợn người.

Nếu là ở nơi khác thì có thể chắc tôi nhìn nhầm.

Nhưng hạt châu này lại ở hồ Phủ Tiên, khớp với truyền thuyết kia không tám cũng chín mười phần.

Tôi thở dài.

“Anh Sinh, anh nghe tôi nói, đây không phải hạt châu phỉ thuý đâu, mà là hoạt thi thiên châu.”

“Đây là thứ hiếm gặp, ngàn t.h.i t.h.ể tạo thành một hạt châu, tất cả đều đều bị nhốt cùng một chỗ, mà một trong số những khối t.h.i t.h.ể đó sẽ hấp thụ t.h.i khí cũng như oán khí mà những t.h.i t.h.ể khác sinh ra, tạo nên hạt châu này.”

“Nhờ có nó ở dưới hồ mới có thể hấp thụ áp chế dòng t.h.i k.h.í cuồn cuộn của x.á.c c.h.ế.t. Chỉ cần hạt châu rời nước hai mươi bốn tiếng thì x.á.c c.h.ế.t dưới nước sẽ thi biến rồi lên bờ. Đến lúc đó muốn cứu cũng không cứu nổi nữa, anh mau ném hạt châu xuống nước lại đi.”

[Hả? Hoạt t.h.i thiên châu? Nghe đáng sợ vãi, anh Sinh, anh mau mau ném nó xuống dưới nước đi!]

[Đúng vậy, tôi xem livestream của chủ phòng Mộ Dung nhiều lần rồi, cô ấy lợi hại lắm, anh nghe lời cô ấy ném hạt châu đi.]

Người hâm mộ cứng cựa của tôi đều thúc giục anh Sinh nhanh chóng ném hạt châu, nụ cười của anh Sinh ngay lập tức cứng nhắc.

4.

[Thứ xàm lơ gì vậy? Nghe người ta ra giá một trăm sáu mươi tám vạn thì bảo anh Sinh ném hạt châu xuống hồ, chủ phòng có phải ganh tị hơi quá rồi không?]

[Phải đó, quá đáng rồi nha, hoạt t.h.i gì mà hoạt t.h.i, chả ra làm sao.]

[Mấy người lầu trên không hiểu đâu, tôi là dân địa phương, chỗ chúng tôi đúng là có truyền thuyết về x.á.c c.h.ế.t trôi ở hồ Phủ Tiên!]

[Đúng đó, ngàn t.h.i t.h.ể lên bờ, cảnh tượng kinh khủng như vậy, nghĩ thôi tôi đã sợ muốn tè ra quần, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, m.ạ.n.g sống vẫn quan trọng hơn.]

[Cười c.h.ế.t mất, một trăm tám mươi sáu vạn cũng được coi là chuyện nhỏ? Cả đời này ông có kiếm được một trăm vạn không?]

Khu bình luận cãi nhau ỏm tỏi, anh Sinh xấu hổ, tay mân mê hạt châu, ánh mắt mơ hồ.

“Em gái Mộ Dung này, cô nói đây là hoạt t.h.i thiên châu, cô có bằng chứng không? Cũng không thể chỉ vì một câu nói mà bảo tôi ném ngần ấy tiền xuống nước được.”

Tôi nghiêm túc.

“Anh có biết tại sao thứ này được gọi là hoạt t.h.i thiên châu không?”

“Nó là vật sống, nhưng bất cứ thứ gì nó chạm vào sẽ đều biến thành x.á.c c.h.ế.t. Con cá anh bắt được có phải là cá c.h.ế.t không?”

“Cái này—”

Đồng tử anh Sinh co rụt lại, có người lập tức trả lời.

[Đúng vậy, vừa rồi tôi xem livestream, đúng là cá c.h.ế.t! Nó t.r.ợ.n trắng m.ắ.t, mang cá cũng bị t.h.ố.i r.ữ.a một nửa.]

[Cá c.h.ế.t mở miệng, lập tức thu câu, đó không phải quy tắc trong giới câu cá sao?]

Dân đi câu đều biết cái gọi là “mở miệng”, tức là lưỡi câu đâm vào giữa hàm trên của cá, nếu đang câu cá mà câu được cá c.h.ế.t do câu “mở miệng” thì có nghĩa là dưới nước có thứ gì đó chủ động làm cá nổi lên, là điềm xấu, phải lập tức rời khỏi vùng nước này, nếu không sẽ xảy ra chuyện.