Chương 15

Cửa hàng trưởng tức tối, sốt ruột, đánh một cái vào nhân viên bán hàng, kéo cô ta sang một bên.

"Mỗi ngày lúc họp cô ở đâu vậy? Sao lại có thể cãi nhau với khách hàng chứ?"

"Tôi chỉ thấy cô ta không vừa mắt, nhìn cái dáng vẻ cao ngạo của cô ta! Giả vờ! Cũng không biết là bé đường được ai bao nuôi!"

Hà Phiến Huỳnh nghe loáng thoáng: "..."

Hà Phiến Huỳnh đứng ở cửa hóng hớt cũng mệt rồi, thế nên cô bèn khiếu nại trực tiếp.

Bởi vì cô có ngoại hình và khí chất quá nổi bật, người xem quá đông, ảnh hưởng quá lớn.

Người phụ trách trung tâm thương mại đích thân đến xin lỗi cô.

Nhân viên bán hàng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đứng ở nơi đó với mắt vô hồn, không nói được lời nào.

Hà Phiến Huỳnh thoải mái trong lòng rồi, đang định rời đi thì bị cô ta kéo lại.

"Cô à, cô à, xin lỗi. Hôm nay đều là lỗi của tôi, tôi thực sự rất cần công việc này, cầu xin cô hủy bỏ khiếu nại, cầu xin cô!"

Hà Phiến Huỳnh lùi lại một bước, nhân viên bán hàng ngã xuống đất, tay cũng buông ra.

Hà Phiến Huỳnh nhìn cô ta: "Cô rất muốn làm kẻ thứ ba được bao nuôi đúng không? Nghĩ rằng làm kẻ thứ ba thì có thể đi lang thang trong trung tâm thương mại này à?"

Cô nói rồi dùng ánh mắt quét qua mặt nhân viên bán hàng một lần nữa.

"Thôi bỏ đi, với EQ của cô, cho dù có cho cô gương mặt như Dương Quý Phi thì cũng chỉ có vậy thôi."

Cô nói xong định rời đi.

Lúc này, nhân viên bán hàng lại cười lạnh một tiếng: "Lại giả vờ, cô có giỏi thì mua vài bộ quần áo ở đây đi!"

Từ lúc Hà Phiến Huỳnh bước đến tầng này thì cô ta đã phát hiện ra cô.

Cô gái có ngoại hình và vóc dáng gây chú ý này đã đi dạo ở tầng này khá lâu nhưng lại chẳng vào cửa hàng nào.

Sau đó do dự một lúc lâu mới vào cửa hàng của họ, hơn nữa rõ ràng không có ý định mua quần áo. Sau khi cô thử quần áo thì lại vội vàng rời đi, rõ ràng là xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch.

Hà Phiến Huỳnh nghe cô ta nói như vậy thì có vẻ rất kinh ngạc.

"Cô không sao chứ, em gái? Cô đã đối xử với tôi như vậy rồi còn mong tôi giúp cô tăng doanh số à?"

Mọi người xung quanh cũng cười ồ lên, xì xào bàn tán về nhân viên bán hàng đó: “Đang bán hàng tốt thì đuổi đi làm gì, phải giữ lại chứ! Như vậy làm ăn mới được.”

“Xem người ta là đồ ngốc à?”

Nhân viên bán hàng đó bỗng nhiên bật khóc.

Lúc này, một đôi giày bốt đen dừng lại trước mặt nhân viên bán hàng.

Người phụ nữ đó nhìn Hà Phiến Huỳnh cười nhẹ, sau đó đưa một tờ phiếu mua hàng dài gần một mét ra trước mặt nhân viên bán hàng.

“Xin lỗi nha em gái. Bạn tôi không thích đồ ở cửa hàng cô, để tôi mua ở cửa hàng phía đối diện vậy.”

Nói xong, cô ấy nắm lấy tay Hà Phiến Huỳnh:

“Đi thôi, Huỳnh Huỳnh, đến chỗ tôi chơi đi!”

Hà Phiến Huỳnh: “…”