Chương 18

Thiệu Miểu cũng biết hôm nay không phải lúc thích hợp.

Ai mà thích để cho người khác nhìn thấy lúc mình từ trên trời rơi xuống chứ?

Vậy nên sau khi dặn dò một câu "nhớ gọi điện cho tôi" thì lái xe đi mất.

Hà Phiến Huỳnh đẩy cửa vào, quả nhiên giống như trong ký ức của nguyên chủ, cả căn phòng chỉ nhìn thấy tường.

Căn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông này thực sự quá chật chội.

Ưu điểm duy nhất có lẽ là có đầy đủ đồ đạc cần thiết, chẳng hạn như máy giặt, bồn vệ sinh, bếp điện, mọi thứ đều có là được rồi.

Hà Phiến Huỳnh đặt đồ đạc một cách tùy tiện, căn phòng càng trở nên chật chội hơn.

Trong lòng cô có hơi không vui, cô đã bao giờ chịu khổ như thế này đâu?

Đầu óc cô chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng kiếm tiền để thuê một căn biệt thự lớn.

Nhưng làm thế nào để kiếm tiền?

Đầu tư vào quỹ?

Không có tiền vốn.

Kinh doanh?

Cũng không có tiền vốn.

Cô phải suy nghĩ kỹ một phen.

Hà Phiến Huỳnh vừa nghĩ vừa mở điện thoại lên xem video ngắn trên B trạm.

Mặc dù trước khi xuyên qua, cô là một thiên tài kinh doanh tương lai được bà nội giao phó, nhưng cô cũng không thể thoát khỏi sự cám dỗ của video ngắn trên mạng. Giống như những người trẻ tuổi khác, cô cũng sẽ lướt xem một lúc trước khi đi ngủ.

Vừa lướt một cái, cô lập tức bị dẫn đến top xu hướng hôm nay.

Chủ đề hot: Bà ngoại mất, đi tìm sếp xin nghỉ phép, bị từ chối.

Hà Phiến Huỳnh nhìn thấy tiêu đề, đôi mắt cô sáng lên.

Có lẽ đây là cơ hội của cô.

Bên dưới là ảnh chụp màn hình của một đoạn hội thoại trên WeChat.

Nhân viên: Bà ngoại tôi mất rồi, tôi muốn xin nghỉ phép về quê lo hậu sự cho bà có được không?

Trưởng phòng nhân sự trả lời: Bà ngoại cũng chẳng phải họ hàng gần, hơn nữa anh trở về thì bà ngoại anh sống lại được chắc?

Dưới phần bình luận, cư dân mạng đã rất phẫn nộ.

# Hừm, sao cứ có cảm giác quen thuộc, phải chăng tất cả các công ty đều như vậy? Trước đây khi ông tôi mất, công ty cũng không cho tôi nghỉ.

# Ôi trời, tức chết đi được, bọn họ nghĩ gì thế không biết? Sao lại có thể có loại người như vậy!

# Ai bảo chúng ta là người làm công chứ? Trứng không thể chọi đá. Bây giờ kiếm việc khó lắm, thôi thì bỏ qua đi.

# Trời ơi, bản thân mình cũng là nhân viên, nói chuyện nhẹ nhàng một chút chứ! Cùng là tầng lớp dưới đáy, sao lại làm khó nhau như vậy?”

# Lầu trên đừng có ngốc vậy, người ta đâu có coi mình là tầng lớp dưới đáy đâu.

Hà Phiến Huỳnh như thể nhìn thấy một đám cư dân mạng đang phẫn nộ.

Trên cổ những người này bị trói bằng dây xích, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng chỉ có thể giơ tay lên trời.

“Ông trời ơi, sao chúng tôi lại vô dụng thế này? Sao lại người ngồi vào vị trí đưa ra các quyết định không phải chúng tôi!”

Hà Phiến Huỳnh cảm thấy bọn họ nói mấy lời rất là vô dụng, lúc này làm sao có thể tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình chứ?