Chương 26

Hà Phiến Huỳnh: “À đúng rồi, cháu nghe người ta nói, cuộc sống ở trong nhà giàu cũng không phải dễ dàng như vậy đâu!”

“Cháu có một người bạn, gả cho một kẻ có tiền, sau khi kết hôn sinh một đứa con trai…”

Cô dựa gần hơn một chút rồi tiếp tục lải nhải: “Ông chồng nɠɵạı ŧìиɧ đấy, bởi vì bé ba đã sinh cho tên đó hai đưa con!”

Cô nói xong, lại ngồi thẳng thân mình, tiếp tục cắn hạt dưa, nhìn về phía người đàn ông.

“Chú, chú vừa mới nói bụng của phụ nữ là để giúp đàn ông sinh con trai, nếu không thì chính là vô dụng, vậy con gái của chú chắc là sinh được rất nhiều con trai con cho con rể chú ha!”

Người đàn ông: “…”

Người đàn ông lập tức cảm thấy quẫn bách, ngón tay thô ráp vuốt ve thành ghế sô pha bên đùi một hồi lâu, mới cười khổ mà nói: “Đúng, đúng vậy, con rể của chú tuyệt đối sẽ không đi tìm người khác.”

Hà Phiến Huỳnh cười vô cùng xán lạn: “Thật ư? Như vậy là tốt rồi. Bây giờ con do mấy kẻ thứ ba sinh ra cũng có thể kế thừa di sản.”

Câu “Như vậy là tốt rồi” rõ ràng rất dễ nghe, ngữ điệu cũng rất vui sướиɠ.

Nhưng hai vợ chồng này nghe xong, tươi cười trên mặt không sao duy trì nổi nữa.

Lúc này bác sĩ Lâm càng ngại ngùng hơn.

Nhưng bà ấy vẫn giảng hòa, nhét hoa quả đồ ăn vặt trên bàn trà về phía người phụ nữ kia.

“Thím, không phải lúc trước thím bảo giới thiệu đối tượng cho Miểu Miểu nhà cháu à?”

Lúc này sắc mặt của người phụ nữ kia mới tốt hơn.

Bà ta lại ngồi thẳng người, nhưng không biết tại sao lại không dám lấy đồ ăn nữa, chỉ thấy vẻ mặt bà ta thỏa mãn ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Bà ta cười rất kiêu căng: “Con người thím ấy mà, rất là cẩn thận, giới thiệu đối tượng cho ai cũng giới thiệu người tốt nhất.”

“Theo lý thì tuổi tác của Miểu Miểu hơi lớn rồi, không dễ tìm đâu nhưng thím vẫn để ý được người tốt, vậy mới phải hấp tấp qua đây tìm hai người đấy à.”

Ánh sáng trong mắt bác sĩ Lâm không còn sáng rực như lúc nãy nữa rồi nhưng vẫn rất hưng phấn mà gật đầu: “Ừm ừm, thím nói đi ạ.”

Thiệu Miểu bất lực nhìn mẹ của mình, rồi lại đưa mắt ra hiệu cho Hà Phiến Huỳnh.

Hà Phiến Huỳnh thản nhiên tiếp tục cắn hạt dưa.

Dáng vẻ thản nhiên đó nếu không phải thật sự quá trẻ trung xinh đẹp, thì đã giống như thím nhỏ cắn hạt dưa hóng chuyện trong thôn vậy.

Người phụ nữ đó đầy tự hào nhìn Thiệu Miểu: “Miểu Miều à, thím có một thằng cháu, tuấn tú lịch sự, con có cần không?”