Chương 32

“Huỳnh Huỳnh, không ngờ được cậu không dễ ra tay, vừa ra tay đã là cấp bậc vương giả á!”

Lại nói: “Lúc trước cậu cứ khép nép, tôi cứ tưởng miệng của cậu không nhanh nhẹn giống như tôi cơ, không ngờ được cậu biết chọc người như vậy, yêu cậu chết đi được!”

Bác sĩ Lâm nghe thấy cô ấy nói như vậy, có hơi ngại ngùng nói với hai cô gái: “Đều do mẹ không tốt, cảm ơn Huỳnh Huỳnh đã nhắc nhở dì, nếu cứ phải đưa con gái vào tay người xấu, vậy dì thà rằng cả đời này nó không lấy chồng.”

Hà Phiến Huỳnh lại căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Bởi vì bắt đầu từ không lâu trước, hệ thống luôn không ngừng phát tiền thưởng cho cô.

Trước mắt cô là dáng vẻ nhảy nhót của hệ thống, trong đầu là tiếng thông báo ting ting dong dong của hệ thống đang không ngừng kêu.

“Ting! Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ chửi hộ khách hàng, tiền thưởng nhân dân tệ là một vạn tệ, tích điểm giải thưởng là một trăm điểm!

Trước mắt, tổng tiền thưởng: 10.000 RMB

Điểm tích lũy: 1

Cấp độ chửi hộ: “A”

“Ting! Đã mở khóa chức năng nhận đơn tự do!”

“Chức năng nhận đơn tự do: Đơn yêu cầu của những người ủy thác sẽ đồng bộ gửi đến hệ thống, đến lúc đó cần so sánh giá cả để có được sự giúp đỡ của cô, cô cũng có thể tự do lựa chọn người ủy thác mà mình có hứng thú!”

“Ting! Kiểm tra đo lường trước mắt về mức độ vừa lòng của người ủy thác tăng 1 điểm, tự động đổi thành tiền thưởng 1000 tệ!”

“Ting! Kiểm tra đo lường mức độ vừa lòng của người ủy thác tăng 2 điểm, tự động đổi thành tiền thưởng 2000 tệ!”

“Ting! Kiểm tra đo lường mức độ vừa lòng của người ủy thác tăng 5 điểm, tự động đổi thành tiền thưởng 5000 tệ!

Tổng tiền thưởng trước mắt: 18.000RMB

Điểm tích lũy: 1

Cấp độ chửi hộ: A (tiền thưởng 0-10w)

“Ting! Cửa hàng mua sắm đã mở ra cho kí chủ!”

“Chủ nhân tràn đầy tình thương, nhiệm vụ chửi hộ có làm cô cảm thấy mệt nhọc không? Bị những năng lượng tiêu cực của những kẻ rác rưởi ảnh hưởng khiến cô không vui? Đến cửa hàng đổi lấy đạo cụ yêu thích để vui vẻ chút nhé!”

“Hôm nay rất biết ơn cô sự kết nối của cô! Cô là giỏi nhất đó!”

Hà Phiến Huỳnh: “...”

Mấy câu trước đều chấp nhận được, câu cuối cùng ấy, không cần đến nỗi đó đâu.

Cơm tối nhà Thiệu Miễu vẫn thịnh soạn và ngon miệng như lúc trước, đến một đĩa rau xanh ngập dầu vẫn coi như tươi ngon.

Điểm này Hà Phiến Huỳnh và nguyên chủ đã chết nhất trí với nhau, hơn nữa cảm thấy hôm nay ra tay vô cùng đáng giá.