Chương 15: Tính mẹ

Lục Lệ Nhiên nhìn An Khoa và những người khác, gật nhẹ đầu, ánh mắt hơi dịu lại.

“Vậy thì cảm ơn nhiều. Bé con, nên nói gì nào?"

"Cảm ơn các anh chị~"

"Không... không có gì!”

An Khoa đối diện với đôi mắt nâu ấm áp của Lục Lệ Nhiên, ngẩn ngơ một chút.

Đôi mắt thật xinh đẹp, vô cùng ấm áp, nếu bỏ qua tin tức tố trên người Lục Lệ Nhiên, An Khoa đã tưởng rằng nó sẽ có mùi kẹo sữa.

Người đàn ông trước mặt luôn mang theo hương tequila mạnh mẽ, An Khoa vẫn luôn cho rằng đây là cảnh báo lãnh thổ, là một Alpha mạnh mẽ và khó gần, nhưng bây giờ lại cảm thấy, không hẳn là như vậy.

An Khoa vô thức nhận ra mình đã sai lầm, khi lần đầu nhìn thấy thông tin khách hàng với khuôn mặt lạnh lùng không mấy thân thiện đó, thậm chí có điểm hung tàn, anh đã vô tình mang theo định kiến.

Thậm chí lần đầu gặp mặt, anh còn không kìm được mà phóng ra tin tức tố của mình, như một Alpha thiếu chín chắn bị khıêυ khí©h.

Cũng có thể là tin tức tố của Lục Lệ Nhiên có khả năng dễ dàng kí©h thí©ɧ thần kinh của các Alpha khác.

An Khoa cảm thấy hơi hối hận, một Alpha nuôi con một mình có thể khó gần đến đâu chứ?

Dù có mạnh mẽ, cũng chỉ là tình cảnh bức ép, buột phải khoác lên mình vẻ gai góc hung dữ mà thôi!

An Khoa ngước mắt nhìn Lục Lệ Nhiên, bất ngờ nói.

“Xin hãy để chúng tôi giúp anh đưa đồ vào phòng. Đó cũng là trách nhiệm của chúng tôi."

Lục Lệ Nhiên hơi ngạc nhiên, không hiểu người thuyền trưởng tốt bụng này đã trải qua chuyển biến tâm lý gì, chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn mình hình như có thêm... tính mẹ.

Lục Lệ Nhiên không từ chối sự giúp đỡ của họ.

Với sự giúp đỡ hiệu quả của bốn cựu binh đặc nhiệm, việc chuyển nhà của bọn họ diễn ra thuận lợi nhẹ nhàng đến khó tin.

"Lục tiên sinh, nếu sau này anh có cần gì, hoặc Lục tiểu thiếu gia có bất kỳ nhu cầu nào, xin hãy liên hệ với chúng tôi, chúng tôi rất hân hạnh cung cấp dịch vụ miễn phí cho đứa trẻ quý giá này!”

Trước khi rời đi, An Khoa còn đưa cho Lục Lệ Nhiên yêu cầu kết bạn.

Lục Lệ Nhiên chấp nhận yêu cầu kết bạn của An Khoa trên Tinh Võng, nhưng từ chối ý tốt của anh.

“Dịch vụ rất tốt, đánh giá năm sao. Nếu sau này có nhu cầu, tôi sẽ liên hệ thuê tiếp."

An Khoa thoáng thất vọng, bị hiểu nhầm là tình bạn làm ăn khiến anh chán nản như cây cà bị héo.

"Vậy được rồi, mong rằng chúng ta sớm có dịp hợp tác lại.”

Thuyền trưởng cố gắng tươi tỉnh lại.

Kim Phỉ lập tức tiễn ba thành viên không muốn rời đi và thuyền trưởng ra khỏi phòng khách sạn, cảm nhận được chút đe dọa tới bát cơm kiếm ăn của mình.