Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Livestream Sinh Tồn Hoang Dã, Tôi Nổi Tiếng Trên Toàn Tinh Tế

Chương 21: Tôi có tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phi công nói tiếp.

“Chúng ta có thể nhờ tham mưu trưởng Bạc Lãng gấp rút tìm người chuyển tới, nhưng tôi đã xem xét tình hình vụ nổ của thiên thể, toàn bộ tinh tế đều bị bao phủ bởi các tinh thể có hại, sẽ làm loạn hệ thống định vị và động cơ của chúng ta. Có lẽ phải ít nhất ba tháng mới khôi phục lại.”

Kha Kích bây giờ cũng cảm thấy mình thật xui xẻo.

Hắn xoa xoa trán, ngay lập tức, vai anh bị người thợ săn kia khoác lên.

“Haha! Thôi bỏ đi, chi bằng ở lại với chúng tôi vài ngày, chúng tôi dự định mấy ngày sau sẽ rời khỏi, lúc đó sẽ đưa anh theo. Tất nhiên, anh phải trả phí đi đường.”

Kha Kích ngây thơ nở nụ cười "Tôi là công tử nhà giàu, tôi sẵn sàng trả".

“Tất nhiên, tôi có tiền, các anh muốn bao nhiêu?”

“Haha, không vội, để tôi giới thiệu cho anh quen biết với mọi người trước.”

“...”

Khi Lục Lệ Nhiên đến, Kha Kích đã hòa nhập thành công vào nhóm thợ săn tiền thưởng nhỏ.

“Nghe chưa? Có người xui xẻo bị lạc trong đó đấy.”

“Ai mà không biết? Gia tộc Feiler đang huy động tất cả những người giỏi để tìm kiếm, chỉ để cứu cái Omega xui xẻo đó.”

“Tao thấy tìm người vào cũng phí công, dạo này sông băng Arlok không yên bình, mấy thợ săn kinh nghiệm đầy mình cũng mất tích. Omega đó dù có tìm thấy cũng khó sống sót, có khi còn phải hy sinh thêm vài người trong đội tìm kiếm.”

“Đội tìm kiếm đều đã ký giấy cam kết sống chết.”

“Vì một số tiền lớn như vậy mà mạo hiểm, không đáng. Nếu là tao, tao thà ở lại sườn núi tìm Lạc Mộng Thảo bán còn hơn.”

“Một ký chỉ có ba trăm tinh tệ, hừ, Lạc Mộng Thảo sắp bị nhổ hết rồi, sinh tồn càng ngày càng khó khăn.”

“Chẳng phải là do tên Chỉ huy Liên Bang chết tiệt đó khơi mào chiến tranh sao! Nếu để tao gặp được Kha Kích, tao thề, dù phải chịu phạt tao cũng quyết đánh hắn một trận.”

“Thêm tôi nữa! Xì!”

Một tay săn tiền thưởng lòng đầy giận dữ thẳng thắng lên tiếng, ngay lập tức nhận được sự đồng tình của nhiều thợ săn xung quanh. Rõ ràng, Kha Kích ở đây danh tiếng không tốt miếng nào.

Kha Kích mím mím khóe môi, bị ép ở giữa đám thợ săn nghe họ chửi bới nhục mạ mình, còn uy hiếm đe dọa đến tính mạng của mình, cảm giác cũng thật khó tả.

“Này! Thằng nhóc lắm tiền kia! Sao mày không nói gì?”

Một thợ săn vừa nốc rượu mạnh đi tới khoác vai Kha Kích, thở ra mùi rượu, nheo mắt nhìn hắn.

“Mày không phải thuộc phe chỉ huy đấy chứ?”

Kha Kích đáp.

“...Hắn cản trở sự phát triển của gia đình tôi.”

Nghe vậy, đám thợ săn ngay lập tức coi Kha Kích là đồng minh, uống rượu rồi hò hét to hơn.

“Ha! Tên đó còn được khen là chiến thần, tao thấy chỉ có cái danh, chẳng qua xây dựng danh tiếng trên nấm mồ của người khác, giẫm lên xương máu và cơ giáp của bao người khốn khổ!”

Kha Kích.: “...”
« Chương TrướcChương Tiếp »