Chương 8: Tiền có đủ không

"Thiếu gia.”

Kim Phỉ xúc động, hai tay chấp ra sau lưng, cả người đĩnh bạt thẳng tắp, dù trước đó anh đã luôn nói với tiểu thiếu gia rằng những tin tức bên ngoài về thiếu gia đều là giả, nhưng thời gian mất liên lạc với Lục Lệ Nhiên ngày càng kéo dài, Kim Phỉ cũng không khỏi hoài nghi trong lòng.

Trong một nơi tồi tàn không khác gì khu ổ chuột này, bọn họ có thể sống trong một căn nhà sạch sẽ gọn gàng này, không chỉ vì có chút tiền tích trữ, mà còn vì sự sợ hãi của người khác đối với thiếu gia.

Nhưng nếu Lục Lệ Nhiên không còn là chiếc ô chắn gió che mưa nữa, căn nhà này sẽ sớm trở thành nơi ở của người khác.

May mà, thiếu gia trở về an toàn.

Kim Phỉ kích động hé hé môi, nhưng cuối cùng quản gia cũng không biết nên nói lời nảo mới phải, chỉ gật gật đầu với Lục Lệ Nhiên.

“Tôi đã chuẩn bị nước nóng, cậu sẽ cần đấy."

Lục Lệ Nhiên nhìn anh, khẽ gật đầu.

“Cảm ơn anh."

Chẳng bao lâu, Lục Lệ Nhiên tắm rửa xong, thay bộ đồ sạch sẽ và bước xuống lầu.

Lục Lệ Nhiên lấy từ kho chứa đồ ra con thỏ ưng con, gọi Lục Tử Khiêm lại đây.

Bé con tò mò, nhẹ nhàng thận trọng đưa tay chào hỏi người bạn nhỏ tương lai của mình, rồi nhanh chóng thích thú với con thỏ ưng lông xù và hiền lành này.

"Con sẽ gọi nó là Phấn Phấn.”

Lục Tử Khiêm nói.

Thỏ ưng nhỏ chưa trưởng thành có lông màu hồng nhạt, trông giống như một quả bóng lông xù màu hồng, rất phù hợp với tên gọi.

Lục Lệ Nhiên cười cười, rồi nhìn về phía quản gia, lấy ra một gốc cây cỏ Đông Tuyền còn tươi, rễ vẫn còn dính đất.

“Cái này cho anh."

Cỏ Đông Tuyền có tác dụng chữa trị các cơ quan nội tạng bị thương, là loại thảo dược quý hiếm cấp trung, thảo dược hái được từ khu hoang dã không người giá trị còn cao hơn.

Kim Phỉ hơi ngạc nhiên, anh hơi hé hé miệng, nhưng không khách sáo mà từ chối, anh thực sự cần cái này.

"Cảm ơn thiếu gia."

Lục Lệ Nhiên vỗ vỗ bả vai Kim Phỉ.

“Còn một tin vui nữa, chúng ta sắp chuyển nhà rồi."

Trên đường về, Lục Lệ Nhiên đã suy xét qua vấn đề này, anh nói với Kim Phỉ.

“Tôi đã liên lạc với phi thuyền vận chuyển, ngày mai chúng ta sẽ dọn đi."

"Ngày mai?! Gấp vậy sao?”

Kim Phỉ có chút giật mình.

"Không có gì để luyến tiếc hay do dự.”

Lục Lệ Nhiên bé bé con lên, cọ cọ nhẹ vào chóp mũi của bé, khóe miệng mỉm cười.

Lục Lệ Nhiên bổ sung.

“Chúng ta sẽ ở khách sạn trung tâm trước, nơi đó an ninh tốt hơn, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay. Tôi sẽ tiếp tục tìm một nơi ở lâu dài."

"Tiền có đủ không?”

Kim Phỉ nhíu mày, một đêm ở khách sạn trung tâm, có thể tốn cả tháng phí sinh hoạt của đa số cư dân trên tinh cầu này.