Chương 12: Cẩn thận lời nói và hành động!

Tề Đàn nói: “Chỉ gọi là chồng thôi mà, đương nhiên chưa thể minh hôn được, nhưng mà...”

“Trước khi mơ thấy anh ta, cô đã gặp một bà lão trên đường đang đốt vàng mã cho con trai mình, đúng không?"

Lý Mộng Nguyệt vội vàng gật đầu, “Đúng ạ! Ôi đại sư hay quá, làm sao cô biết được!"

Cô bắt đầu hồi tưởng: “Khoảng 5 ngày trước, khi tan sở về nhà, tôi gặp một bà lão ở ngã tư đường."

"Bà lão vừa đốt giấy vừa than khóc kể lể việc con trai chết thảm, trông bà rất đáng thương."

"Lúc đó, tôi lấy từ trong túi ra hai tờ khăn giấy đưa cho bà để bày tỏ lời chia buồn."

"Bà rất xúc động, còn nắm lấy tay tôi không buông, nói rằng tất cả người thân của bà đều đã qua đời, chỉ còn lại một mình bà."

"Tôi không nỡ lòng bỏ đi, nên ở lại cùng bà đốt giấy và dọn dẹp chậu lửa sau đó."

"Ai ngờ cái chậu sắt đó có một vết nứt khá sắc, tôi không để ý nên vô tình bị cắt trúng ngón tay."

"Bà lão áy náy muốn đưa tôi hai nghìn tệ để đi tiêm phòng uốn ván, do không từ chối được nên cuối cùng chỉ lấy hai trăm tệ."

"Nhưng chuyện này có liên quan gì đến người đàn ông xuất hiện trong mơ của tôi?", Lý Mộng Nguyệt thắc mắc.

Một số cư dân mạng đã đoán ra.

[Chàng trai trong mơ của cô gái rất có thể là con trai đã khuất của bà lão!]

[Bị lừa rồi! Chắc chắn là do bà lão đó làm!]

[Làm việc tốt mà lại rước họa vào thân, sau này đừng nói đến việc giúp đỡ người già, ngay cả nói chuyện cũng phải cân nhắc!]

[Đừng nói quá! Mấy loại chuyện này chỉ là thiểu số, hơn nữa cũng chưa chắc đã đúng.]

[Chờ đại sư giải thích đã, đừng vội đoán mò.]

Tề Đàn nói: “Người đàn ông trong mơ của cô chính là con trai bà lão, nhưng bà ấy không hề biết chuyện này."

"Khi cô nói chuyện với bà lão, linh hồn của người đàn ông đó đang ở bên cạnh."

"Hắn ta thấy cô xinh đẹp nên nảy sinh ý đồ xấu. Sau khi cô bị thương, hắn đã thu thập máu của cô, sau đó cố tình xuất hiện trong giấc mơ gọi cô là vợ và được cô đồng ý gọi là chồng."

Lý Mộng Nguyệt hoảng hốt, "Vậy bây giờ tôi phải làm gì?"

Cô đã từng tìm kiếm trên mạng, nếu một người sống minh hôn với một người chết, thì ngày thành hôn chính là ngày người sống phải chết.

Cô còn chưa muốn chết!

Tề Đàn vẻ bình tĩnh, "Đừng hoảng, trước tiên hãy thêm thông tin liên lạc của tôi vào điện thoại. Đợi đến tối, tôi sẽ giúp cô."

"Bây giờ không thể giải quyết được sao?", Lý Mộng Nguyệt sợ hãi không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.

Tề Đàn lắc đầu, "Trừ khi hắn chủ động xuất hiện, bằng không tôi cũng không thể xác định được tung tích của hắn."

"Vậy được, đại sư, tối nay cô nhất định không được quên nhé!"

Lý Mộng Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời ngắt kết nối.

[Tối nay mở livestream được không ạ? Tôi muốn xem!]

[Muốn xem +1]

[Xem ra dù là đàn ông hay ma quỷ đều háo sắc như nhau!]

[Đừng lấy thiểu số nói đa số, cảm ơn.]

[Khi nào có link đăng ký bùa bình an vậy ạ?]

Tề Đàn tiếp tục tung ra bao lì xì thứ hai.

Sau khi donate ‘Thần tài giáng lâm’, cuộc gọi đã được kết nối, một thiếu niên với vẻ mặt vui mừng xuất hiện trên màn hình.

"Em chào đại sư, chào các bạn đang xem livestream, em tên là Cao Giai Lạc, em không ngờ mình lại may mắn trúng thưởng!"

[Tôi sẽ không nói là tôi đang ghen tị đâu!]

[Cười tươi thế? Chờ lát nữa cậu sẽ không cười nổi đâu!]

[Đại sư đã nói rồi, may mắn chưa chắc đã là chuyện hay.]

[Ngồi hóng dưa.]

[Nào, mau kể chuyện xui xẻo của cậu ra, để anh đây vui vẻ chút nào.]

Thấy cư dân mạng liên tục hò hét trêu chọc, nụ cười trên môi thiếu niên dần phai nhạt.

Tề Đàn nhíu mày, giọng nói lạnh lùng hơn một bậc.

“Các bạn có biết trong mười tám tầng địa ngục, có một tầng gọi là "Địa ngục cắt lưỡi" không? Đó là nơi dành cho những hồn ma lúc còn sống đã từng dùng lời nói để lăng mạ, xúc phạm người khác."

"Một lời nói hay sưởi ấm lòng người qua ba mùa đông, một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng!"

"Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, hy vọng các bạn trong livestream đều biết cách cẩn trọng lời nói và hành động của mình."

"Nếu không muốn nghe, hãy nhấp vào nút "Thoát" ở góc bên phải để rời khỏi phòng, cảm ơn."

Cao Giai Lạc nhìn Tề Đàn với ánh mắt lấp lánh đầy sự ngưỡng mộ.

Cậu ta không ngờ rằng một vị đại sư mà mình chưa từng quen biết lại dám lên tiếng bênh vực cho cậu ta, bất chấp việc có thể làm mất lòng những người hâm mộ khác trong livestream.

Không cần nói gì thêm, từ nay về sau, cậu ta sẽ là một fan cuồng trung thành của Tề đại sư!

Tề Đàn không quan tâm đến phản ứng của những người khác, trực tiếp đi vào chủ đề chính, "Hãy nói ra những khó khăn mà cậu đang gặp phải."

"Vâng!", Cao Giai Lạc gật đầu.

"Bố mẹ em đã ly hôn khi em còn rất nhỏ, hiện tại em đang sống cùng mẹ. Sau khi vào tiểu học, em thường bị các bạn chế giễu, bắt nạt vì không có bố, việc này khiến em ngày càng trở nên tự ti, nhút nhát và không muốn giao tiếp với người khác."

"Đến khi lên cấp ba, em được học với những người bạn mới hoàn toàn khác biệt, em cảm thấy rất vui. Tuy nhiên, sau đó...", nghĩ đến đây, Cao Giai Lạc mím môi.

“Trong lớp đột nhiên có một bạn nữ tỏ tình với em, nhưng em biết mẹ đã vất vả nuôi em trưởng thành như thế nào nên chỉ muốn tập trung học tập để sau này báo đáp mẹ, vì vậy em đã từ chối."

"Không ngờ rằng, bạn nữ đó vì bị từ chối mà tức giận, gọi anh trai lớn hơn hai lớp đến bắt nạt em."

"Anh trai của bạn nữ đó rất có thế lực trong trường, chỉ cần một câu nói của anh ta, em liền bị mọi người xung quanh xa lánh, cô lập."

"Em từng bị nhốt trong nhà vệ sinh, ghế ngồi bị người ta bôi keo dính, bài tập vừa làm xong đã bị giật đi xé nát và đó chỉ là một phần nhỏ."

"Đến khi không chịu nổi nữa, em đã nói với thầy giáo, nhưng thầy giáo lại không quan tâm, ngược lại còn nói rằng do em làm sai nên người ta mới bắt nạt em."

"Sợ mẹ biết sẽ lo lắng nên em luôn nhịn nhục, nhưng mấy ngày trước...", Mắt Cao Giai Lạc thoáng hiện một tia sợ hãi.

"Anh trai của bạn nữ đó, đột nhiên qua đời!"

[Tôi ghét nhất những kẻ bắt nạt, bọn này rảnh rỗi sinh tật, đã vậy còn không bao giờ nhận ra lỗi sai của mình!]

[Tôi sai rồi, đáng lẽ không nên nói bừa, tôi xin lỗi.]

[Có một số người không đủ tư cách để được gọi là ‘giáo viên’!]

[Không có người mẹ nào chịu nổi chuyện này cả, ai dám bắt nạt con mình, dù có chết cũng phải khiến hắn bị trừng phạt!]

[Mặc dù không nên nghĩ như vậy, nhưng mà... cái chết của anh trai bạn nữ đó liệu có liên quan đến cậu ta không nhỉ?]

[Nguyên nhân thế nào? Chắc chắn cảnh sát có thể điều tra ra chứ!]

Cao Giai Lạc lắc đầu: “Em không biết đối phương rốt cuộc vì sao mà chết, chỉ nghe nói hắn chết rất thảm.”

“Sau khi chết, xác anh ta bị ném vào thùng rác, tim bị mổ ra vứt bên vệ đường, bị chó hoang đi qua gặm nhắm. Một công nhân quét dọn đi qua phát hiện nên đã báo cảnh sát.”

"Dù cảnh sát vẫn đang điều tra, nhưng bạn nữ đó đã chạy đi tìm em trách mắng, hỏi em có phải là người đã gϊếŧ anh trai cô ấy..."

"Mọi chuyện trở nên ầm ĩ, các bạn khác chỉ trỏ vào em, em bị cảnh sát đưa về đồn hỏi cung, mẹ em cũng biết chuyện."

"Trước khi mọi chuyện được điều tra sáng tỏ, em chỉ có thể tạm thời xin nghỉ học và ở nhà."

"Nhưng em thật sự không liên quan đến cái chết của anh trai bạn nữ đó!"

Cao Giai Lạc nhìn Tề Đàn, "Đại sư ơi, chị có thể nói cho em biết ai là kẻ đã sát hại anh trai của cô ấy không?"

Tề Đàn hỏi: "Có ảnh của anh ta không?"

"À, em không có." Cao Giai Lạc bối rối.

Cậu ta luôn muốn tránh xa anh trai của cô gái đó, sao có thể có ảnh của anh ta được, nhưng mà...

"Em có số điện thoại của Phương Lệ Lệ, chắc là cô ấy có!"

Cao Giai Lạc gọi mẹ đến, mượn điện thoại của mẹ và gọi cho cô gái.

"Cao Giai Lạc, đồ sát nhân! Còn có mặt mũi gọi điện cho tôi? Không sợ anh trai tôi biến thành quỷ đi tìm cậu tính sổ à?"

Vừa kết nối, giọng nói chói tai của Phương Lệ Lệ đã vang lên.