Chương 4

Nghe thấy tiếng hô quen thuộc, Du Thận dừng lại một chút, sau đó cầm túi cá nhỏ lên, nhanh chóng đổ gần hết nước, nói vài câu với người chèo thuyền, chẳng mấy chốc, thuyền đã rời bờ.

“Đúng là cậu rồi, tớ còn tưởng mình nhìn nhầm!” Hướng Kim sải bước đi tới, cười toe toét khoác vai Du Thận, "Cậu không mặc đồng phục, khó nhận ra.” Vừa nói vừa nghiêng đầu hướng ra hồ nhìn.

Cách đó không xa, người chèo thuyền chống thuyền hướng giữa hồ mà đi.

Trên thuyền hình như có một mảnh vải màu xanh nước biển, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng như ngọc.

Hướng Kim nheo mắt nhìn thuyền, hỏi Du Thận: "Cậu nhìn thấy thuyền kia không? Trên thuyền có cái gì sáng ngời vậy, là người sao? Này, mặt trời chói chang quá tớ không nhìn thấy rõ."

Du Thận quay lưng lại với hồ nước và hỏi Hướng Kim: "Sao cậu lại ở trong này?"

Hướng Kim chỉ hướng đối diện nói: "Chị tớ đến dạy bù cho người khác, để quên một thứ gấp cần gấp, tớ đi cùng chị ấy lấy. Ơ, nhà cậu sống ở đây à?"

Du Thận: "Ừ, sống trong tiểu khu này."

Hướng Kim: "Oa, vậy thì chúng ta cũng không xa lắm, tớ ở cách hai con phố, sau này chúng ta hẹn nhau đi chơi đi."

Du Thận “ừm” một tiếng, nâng con cá trong tay lên nói: “Tớ vừa mới hỏi người chèo thuyền mua cá, nhưng nước trong đó không nhiều lắm, phải về nhà xử lý trước đã… "

Hướng Kim lập tức phản ứng lại: "Vậy cậu mau trở về đi, tớ chờ chị rồi cũng đi, gặp lại ở trường học sau."

rời đi trên một chiếc xe đạp chung, huýt sáo và đi về phía hồ. Những ngôi nhà Hướng Kim nhìn thấy Du Thận ngồi cùng một xe ô tô rời đi , cậu huýt sáo đi về phía hồ, nhà nổi nơi này có một phong cách riêng, giá nhà cao ngất ngưởng khiến kẻ khác líu lưỡi , gia đình Du Thận cũng khá giàu có.

Không đợi bao lâu, cậu thấy Hướng Quỳ chạy chậm đi ra.

"Chị!"

Hướng Kim vẫy tay.

Hướng Kim chậm rãi dừng lại, hít một hơi, trong lòng lẩm bẩm: "Vương Mạt Lị cũng sống trong khu này, vậy tại sao còn phải đổi chỗ để lấy đồ, hơn nữa bà ấy đang ở nhà, vậy còn Tạ Từ thì sao?

Thấy Hướng Quỳ ngẩn người, Hướng Kim hỏi: "Chị không tìm được chìa khóa à?"

"Tìm thấy rồi." Hướng Quỳ lấy lại tinh thần, "Về thôi."

Hướng Kim tò mò hỏi: "Chị, chị nói học sinh lần này có chút đặc biệt, tại sao lại đặc biệt như vậy? Tính cách không tốt cũng không sao, người trong nhà có dễ hòa thuận không?"

Hướng Quỳ hạ thấp giọng nói: "Cô không nhìn thấy, lỗ tai cũng không tốt lắm."

Hướng Kim sửng sốt một chút: "Người mù? Vậy thế nào..."

“Suỵt.” Hướng Quỳ bước nhanh ra khỏi tiểu khu, lôi kéo Hướng Kim, “Mặc dù cô ấy không nhìn thấy, nhưng năng lực học tập của cô ấy tốt hơn em nhiều, cô ấy có thể đọc sách, làm bài, làm mọi việc, không khác gì người thường đâu."

Hướng Cẩm trợn to hai mắt: "Mẹ kiếp, lợi hại như vậy, thực sự không nhìn thấy thật à?"

Hướng Quỳ thở dài: "Thật sự, chỉ ở nhà học bài, đi ra ngoài không tiện, cô bé đó rất ngoan, người trong nhà chị cũng chưa gặp qua, chỉ gặp qua quản gia, nghe nói..."

"Chị, xe đến rồi!"

"Chạy nhanh đi, lần tới vẫn còn phải đến đi học."

.................

Du Thận vội vã về nhà, mở cửa trước, đi thẳng đến hiên nhà, mở cánh cửa gỗ ra nhìn về phía trước, con thuyền đang chầm chậm đi tới, vừa lúc cập bờ.

Anh thở phào nhẹ nhõm, mở hàng rào, gõ cửa phòng bên cạnh và hét lên: "Thím Triệu, cá đã được mua rồi đây."

Thím Triệu "Ừ" một tiếng, bà thò đầu ra với cái thìa trong tay, hỏi: "A Thận đã ăn sáng chưa? Cả Dụ Bảo nữa, đến nhà thím ăn đi."

Du Thận chỉ vào thuyền nhỏ, nói: "Dụ Bảo còn đang ngủ."

"Dụ Bảo cũng đi à?" Thím Triệu nhìn một chút, thấy cô còn đang ngủ, vội vàng đặt thìa xuống, "Cháu để ý Dụ Bảo, thím tự mình lấy cá lên thuyền, nhanh lên."

"Đúng rồi A Thận, khi nào Dụ Bảo tỉnh lại, cháu nói với con bé nói một tiếng, cây hải đường treo lên đã được bán rồi."

Du Thận nói cảm ơn, ôm lấy Tạ Từ quay về nhà.

-

Hai giờ chiều, Hướng Quỳ đúng giờ đến nhà nổi.

Nhìn thấy Vương Mạt Lị mở cửa, cô sửng sốt một chút, sau khi vào cửa mới cẩn thận hỏi: "Vương quản gia, có phải là anh trai của Tạ Từ ở nhà không?"

Vương Mạt Lị: "Cậu ấy sẽ không xuống trong giờ học. Cứ coi như bình thường đi."

Hướng Quỳ đã đến đây được một tuần rồi, anh trai của Tạ Từ vẫn chưa gặp, cô chỉ biết rằng anh là học sinh cấp ba, thường bận rộn với việc học, cô không biết anh là người như thế nào , liệu có giống với em gái mình không.

Sau khi bước vào phòng làm việc, cô đặt những suy nghĩ lộn xộn của mình xuống.

Bắt đầu chương trình học hôm nay.

Lầu hai, trong phòng.

Du Thận đang ngồi trước bàn học, xoay xoay cây bút giữa những ngón tay, một cuốn sách nghiên cứu tâm lý học đại chúng được trải ra trước mặt anh, bên trái có một tấm phẳng, bên trên là cảnh tượng phòng làm việc ở tầng dưới, hình ảnh và âm thanh rõ ràng——

"Cô giáo, tặng cho cô."

" Oa, đây là điêu khắc thủ công sao? Hải Đường thật tinh xảo."

"Là sản phẩm luyện tập của em, có chỗ còn thiếu sót."

"..........là, là em khắc sao?"

"........."

"Cạch" một tiếng, cây bút rơi xuống trang sách, xuất hiện một vết xước.

Anh nheo mắt nhìn màn hình, trong ảnh là Tạ Từ hơi nghiêng người đến gần Hướng Quỳ, chỉ vào cây thu hải đường bằng gỗ nói vài câu, sau đó cụp mắt cười với Hướng Quỳ.

Đây là lần thứ mấy cô đã cười với Hướng Quỳ rồi.

Lần thứ năm.

Du Thận thầm đọc tên của Hướng Quỳ, rồi chợt nghĩ đến Hướng Kim, thật trùng hợp khi gia sư của Tạ Từ và bạn cùng bàn của anh là chị em ruột. Buổi sáng, Hướng Kim chỉ nơi Vương Mạt Lị ở, tối qua Vương Mạt Lị đi lên nói qua rằng gia sư đã để quên lại chìa khóa,trừ bỏ Hướng Kim thì anh không còn nghĩ gì khác.

Để Hướng Quỳ ở lại trong nhà, rất nguy hiểm.

Huống hồ, Tạ Từ còn thích cô ta, điều này khiến Du Thận cảm thấy cáu kỉnh, những cảm xúc bị đè nén trong sâu thẳm ngày đêm không có nơi nào để giải tỏa, khiến người ta muốn phát điên.

Hai tiếng sau, giờ dạy học kết thúc.

Tạ Từ tự nhiên đứng dậy, tiễn Hướng Quỳ ra cửa, cùng cô nói lời từ biệt: "Ngày mai gặp lại, cô Hướng."

Hướng Quỳ cười với cô, "Ngày mai đến cô mang trà sữa cho em."

Tạ Từ tạm biệt Hướng Quỳ, vịn tay vịn chậm rãi đi lên lầu, cô không hề nhìn thấy Vương Mạt Lị kéo Hướng Quỳ sang một bên, nói những điều không thể để cô biết.

".....Hải đường?" Vẻ mặt Hướng Quỳ kinh ngạc, "Ngài nhìn thấy sao?"

Vương Mạt Lị gật đầu, nhỏ giọng nói về lô hàng của Tạ Từ bên cạnh: "Trước khi giao hàng, tôi phát hiện thiếu một thứ, Dụ Bảo không nhìn thấy, đành phải nhờ cô ấy khắc một cái khác. Tôi muốn hỏi xem cô có muốn bán nó không."

Hướng Quỳ vội vàng xua tay: "Cái này là cô ấy tặng cho cháu, không cần tiền."

Vương Mạt Lị đưa cho cô một lọ mật ong thơm ngào ngạt, "Cảm ơn cô Hướng, tôi hy vọng cô sẽ giữ bí mật chuyện này với Dụ Bảo, nếu cô ấy biết được, nhất định lại âm thầm khắc một cái khác cho cô."

Hướng Quỳ lập tức trả lời: "Chuyện nhỏ, đừng khách khí như vậy."

Sau khi Hướng Quỳ rời đi, Vương Mạt Lị trở lại phòng khách, mở tủ đặt đóa hoa hải đường nho nhỏ này vào hộp gỗ, trong hộp gỗ đã có hai đóa hải đường, đây là đóa thứ ba. Tạ Từ có rất nhiều sản phẩm luyện tập , thỉnh thoảng sẽ đưa cho bà hoặc một gia sư, nhưng cuối cùng nó sẽ luôn được cho vào chiếc hộp gỗ này, Du Thận sẽ đổ ra mỗi tuần một lần.

Vương Mạt Lị thở dài.

A Thận đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng hơi keo kiệt, không chịu chia sẻ đồ của em gái cho người khác, nhưng vì hai đứa trẻ nương tựa lẫn nhau nên bà cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Trên lầu hai, Tạ Từ vào cửa, cẩn thận lắng nghe, một đường đi xuyên qua phòng, mở cửa vách ngăn ra, nghe thấy tiếng hít thở hơi trầm xuống, cô gọi: "Anh."

Du Thận từ đầu đến cuối đều nhìn Tạ Từ.

Thấy cô thận trọng bước vào cửa, cố gắng tìm kiếm giọng nói của anh, sau đó đẩy cửa đi về phía anh, từng bước một đến gần anh, giống như mọi lần trước đây.

"Đổi một cô giáo khác thì sao?"

Anh hỏi.

Tạ Từ dừng bước, khó hiểu hỏi: "Cô Hướng á, tại sao?"

Du Thận nhìn cô chằm chằm một lúc, quay đi, nói không phải, rồi lại nói sang chuyện khác: “Hứa quà sinh nhật cho anh, em bắt đầu làm từ khi nào vậy?”

Tạ Từ cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống nói: “Con người thật khó khắc.”

Lúc này, còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật của Du Thận.

Trước đây, Tạ Từ đã hứa với anh rằng sẽ khắc một bức chân dung nhỏ của anh để làm quà sinh nhật, nhưng vì không muốn khắc cơ thể con người nên cô đã trì hoãn, chậm chạp kéo dài, cái này không thể nói dối được nữa.

Tạ Từ đến gần, nói: "Anh, em muốn sờ anh."

Du Thận mở mắt, nhìn đầu ngón tay sáng bóng của cô hướng về phía anh.

Tạ Từ cúi đầu, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da hơi mát lạnh của anh, khẽ lẩm bẩm: “Lông mi của anh thật dài, cảm giác như gai xương rồng, mềm mại, có chút chọc vào. Di, sao môi anh lại khô như vậy, các mùa đều phải uống nhiều nước, hoặc thoa chút son dưỡng môi, anh không ngoan."

Tạ Từ cẩn thận sờ sờ —— mí mắt của anh mỏng, có nhiệt, mở mắt ra liền có thể sờ được nếp gấp của hai mí mắt, sống mũi rất cao, dọc theo xương lông mày tạo thành một đường cong cực kỳ uyển chuyển, giống như đỉnh núi ; dái tai dày, sờ vào mềm mại, nhiệt độ thấp nhất; môi không mỏng cũng không dày, khóe môi kéo cong vòng cung, đường hàm sắc nét.

Tạ Từ dừng lại, hơi nhích về phía trước, khẽ ngửi một cái, hỏi: “Sao anh không vui vậy?”

Du Thận: “Em không sờ sao?”

Tạ Từ buông tay ra, lắc đầu nói: "Em khắc cho anh một khuôn mặt cao bảy cái đầu, có chữ "A". Anh muốn tư thế nào, em cũng không biết tư thế nào thì nhìn anh đẹp nhất."

Du Thận giương mắt nhìn cô: "Lúc nhìn em."

Tạ Từ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đưa ra đề nghị: "Có thể để cho anh xách một cái bình sứ nhỏ, như vậy Dụ Bảo cũng ở phía trên, cùng anh một chỗ."

Du Thận" Ừ", rốt cục hỏi: "Hải đường của anh đâu?"

Tạ Từ chậm rãi chớp mắt, hóa ra là vì chuyện này mà anh không vui, cô quay người trở về phòng, theo sau là một loạt tiếng bước chân cách đó không xa.

Trước cửa sổ là bàn làm việc và chiếc ghế đẩu của Tạ Từ, trên bàn làm việc có nhiều cái đυ.c và búa, chiếc ghế đẩu được dùng để xếp gỗ. Cô đi vòng quanh bàn làm việc, lấy chiếc hộp gỗ trên bệ cửa sổ xuống, mở ra lấy ra một bông hải đường nhỏ, mảnh mai khéo léo.

"Đây, trong này."

Tạ Từ xoay người, xòe bàn tay trắng như tuyết, vật nhỏ nằm yên lặng trên đó.

Du Thận cúi đầu nhìn một lát, vươn tay cầm lấy đóa hoa, trở về phòng nói: “Anh đọc sách một lúc, hôm nay em có thể chơi trong nước, không quá lâu nhé."

Tạ Từ híp mắt, nhanh nhẹn đi xuống lầu.

Cô thích dáng vẻ vui vẻ của anh trai, cho nên sắc mặt cũng trở nên hồng hào

-

.

Khai giảng chưa đầy một tháng, trường cao trung số 2 đã tổ chức nghỉ lễ Quốc khánh, mọi người trong trường đang bàn bạc xem nên tổ chức ngày lễ như thế nào, đặc biệt là năm đầu tiên của cấp 3, mọi người đều rất vui vẻ.

Hướng Kim khoác vai Du Thận từ nhà ăn đi ra, một bên nói chuyện phiếm: “Hai ngày nay, cậu có phát hiện ra tớ có gì khác thường không?”

Du Thận quét mắt nhìn cậu một cái: "Không có."

Hướng Kim ngẩng đầu lên: "Cậu ngửi đi."

Du Thận trầm mặc một lát, không nhúc nhích.

"........"

Hướng Kim cùng anh mắt to trừng đôi mắt nhỏ một lúc lâu, đành phải lộ ra đáp án: "Mùi nước hoa! Tớ xức nước hoa nam, thế nào, cậu có bị tớ mê hoặc không?"

Du Thận: "."

Hướng Kim thở dài liếc anh một cái: "Cái này cậu cũng không hiểu, cậu đúng là một cậu nam sinh sạch sẽ thuần khiết mà, này gọi là gì nhỉ, cái này gọi là nhiệt tình yêu thương cuộc sống, chú trọng tiểu tiết!"

"Có nghĩ cậu cũng không hiểu, lớn lên mặt tra nam."

"Nói mới nhớ, lễ quốc khánh cậu có kế hoạch gì không? Bảy ngày ở nhà không được, chán quá, hay là ra ngoài chơi hai ngày?"

Trong một tháng, đây là lần thứ sáu Hướng Kim đưa ra lời mời.

Du Thận tuân thủ nguyên tắc thỉnh thoảng cần tham gia hoạt động xã hội, cũng không từ chối: "Được, cậu có thể liên hệ với tớ. Cậu về phòng học trước đi, tớ đến phòng bảo vệ lấy đồ."

Hướng Kim rút kinh nghiệm, không hỏi thêm gì nữa, phất phất tay rời đi trước.

Phòng bảo vệ.

Chú bảo vệ nói: "“Lấy chuyển phát nhanh hay đưa phiếu nghỉ phép?”

Du Thận: “Lấy chuyển phát nhanh, là của Lạc Kinh gửi tới.”

Chú bảo vệ đi tới đống chuyển phát nhanh, lục lọi một hồi, tìm được một hộp chuyển phát nhanh hình vuông nhỏ, đưa cho Du thận: “Ký tên rồi đi.”

Sau khi Dư Ngôn ký xong, anh rời khỏi phòng bảo vệ, mở chuyển phát nhanh.

Tờ giao hàng bị xé thành từng mảnh ném vào thùng rác cùng với chiếc hộp, anh co đầu ngón tay lại, nắm chặt đóa hải đường nhỏ trong lòng bàn tay.