Chương 6.1: Không Đáng

Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, Ôn Từ bị người đàn ông thô lỗ đẩy vào trong xe, việc xảy ra quá đột ngột khiến cô giật mình định hét ầm lên để phản kháng, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Phó Tư Bạch.

Trong ánh mắt đen kịt, mơ hồ ẩn chứa cơn giận đang chuẩn bị dậy sóng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói: "Phó Tư Bạch, sao anh lại ở đây..."

Phó Tư Bạch không trả lời mà quả quyết đóng cửa xe lại, ngăn cách tầm mắt của đám đàn ông xung quanh.

Bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên khá ngượng ngùng, Ôn Từ vô thức đan chéo hai tay vào nhau, để chắn trước ngực, cả người co lại ngồi rụt vào góc ghế lái phụ.

"Anh đến xem xe à?"

"Không thì sao? Đến xem em bán thịt à?"

Ôn Từ bị lời nói của anh mạo phạm, cô kéo cửa xe định rời đi, nhưng Phó Tư Bạch không hề khách khí, dứt khoát kéo cô quay lại.

Trọng tâm của cô gái không vững, bị anh kéo một cái thì cả người lảo đảo, ngã phịch vào lòng anh.

Làn da mịn màng trắng nõn trên người cô lộ ra trước mắt anh, tựa như miếng quả ngọt cấm kỵ.

Biết rõ là kịch độc nhưng lại mang vẻ đẹp sặc sỡ đến mê người.

Phó Tư Bạch không dám nhìn vào nơi nào đó, anh vội vàng quay đầu nhìn sang hướng khác, trong lúc vô tình còn để tay đυ.ng phải những chỗ không nên đυ.ng, hơi thở nặng nề, cuối cùng đành phải cởϊ áσ khoác của mình ném lên người cô.

Ôn Từ cũng có cảm giác này, thực sự là quá xấu hổ, cô chỉ có thể nhận lấy áo khoác của anh để mặc lên người.

Áo khoác của anh rất rộng, dễ dàng bao phủ toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của cô, bên trong còn mang theo hơi ấm trên người anh.

Ôn Từ kéo chặt áo khoác vào người, bọc bản thân mình kín mít, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn hơn chút.

"Tôi đã nói rồi, bảo em đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa."

"Làm sao tôi biết được anh cũng xuất hiện ở đây, nếu tôi biết trước..."

"Nếu biết trước thì em sẽ không đến à?"

Ôn Từ cắn chặt răng, bướng bỉnh nói: "Tôi kiếm tiền của tôi, ai thèm quan tâm anh có ở đây hay không."

"Vì kiếm tiềm mà em có thể làm tất cả à?" Phó Tư Bạch nhìn cô, bực bội nói: "Nếu đã như vậy thì vòng vo làm gì? Theo tôi một đêm, tôi cho em tiền."

Hốc mắt Ôn Từ lập tức đỏ bừng lên.

Đúng là ức hϊếp con người ta quá đáng!

Cái tên họ Phó này thật sự ức hϊếp con người ta quá đáng!

Cô nổi giận đùng đùng lại định đánh anh, nhưng tay vừa giơ lên đã bị Phó Tư Bạch nắm chặt lấy: "Em nghiện đánh người rồi à?"

Nước mắt trào ra, chảy xuống gò má, cô bướng bỉnh trừng mắt nhìn anh, sống chết cắn chặt môi.

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì có lẽ Phó Tư Bạch đã chết hàng trăm lần rồi.

Nhìn dáng vẻ của cô lúc này lại khiến anh nghĩ đến trước kia...

Trước kia cô gái ấy kiêu ngạo đến mức nào, nhìn cô như đóa hoa hướng dương mặc sức nghênh đón ánh nắng mặt trời để sinh trưởng.

Cô vừa mỉm cười là cả màn đêm tăm tối của anh bỗng chốc sáng bừng lên.

Còn bây giờ... anh lại khiến cô bật khóc.

Tim... như bị ai đó dùng dao găm vào.

......