Chương 7.4: Tiểu Bạch Hoa

Cho nên cả hai người họ đều hiểu lầm câu nói "chờ tôi dưới lầu ký túc xá", một người chạy đến ký túc xá nam chờ, người kia lại chạy đến cổng ký túc xá nữ... vừa hay bỏ lỡ nhau.

Trong lòng Ôn Từ có hơi áy náy, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ai bảo anh có mỗi việc nói thôi mà cũng không nói rõ ràng, lý do gì mà lại quay ra trách móc cô.

Đi qua sân bóng, Phó Tư Bạch đi về phía rừng cây thưa thớt ở phía đông.

Khu rừng nhỏ đó là thánh địa tình yêu của các cặp đôi yêu nhau, bình thường gần như không có người qua lại, không gian rất bí mật, cực kỳ thích hợp để làm một số chuyện thân mật thầm kín.

Ôn Từ sốt sắng đuổi theo, cất tiếng hỏi anh: "Phó Tư Bạch, đi đâu vậy?"

Một tay Phó Tư Bạch đút trong túi quần, cà lơ phất phơ cất bước đi về phía trước, không thèm để ý tới cô.

"Phó Tư Bạch!"

Khi bước lên thềm đá để vào rừng cây nhỏ, Ôn Từ dừng bước, không đi về phía trước nữa.

Phó Tư Bạch quay đầu lại, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô một cái: "Đi thôi."

Ôn Từ nhìn rừng cây tối đen không có một ánh đèn trước mặt rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Anh bật cười khe khẽ, nói với cô bằng giọng điệu đầy ý tứ sâu xa: "Sợ tôi à?"

Cô gái cắn chặt răng: "Rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi đâu? Nói rõ ràng đi đã."

Phó Tư Bạch chẳng buồn nói rõ ràng với cô, xoay người xách cánh tay mảnh khảnh của Ôn Từ lên, thẳng thừng kéo cô đi vào con đường rải đá vụn trong rừng cây, nhìn hệt như xách một chú gà con đang run rẩy.

"Phó Tư Bạch! Thả tôi ra!"

"Em có muốn lấy lại tấm séc đó không?"

Cuối cùng Ôn Từ cũng chịu nghe lời, không giãy giụa nữa, cứ thế để mặc cho cậu thiếu niên ấn mình vào thân cây bên cạnh.

Anh xoay người lại, hơi ghé người vào bên tai, tham lam ngửi mùi hương trên người cô.

Cô gái không trang điểm, trên người mang theo một mùi chanh nhàn nhạt, cô vẫn luôn dùng sữa tắm mùi này.

"Vừa nãy em tắm trước khi ra ngoài à?"

Hô hấp nóng rực của anh phả vào vành tai cô, cơ thể nhỏ nhắn co rúm lại, cuối cùng chỉ có thể ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

Phó Tư Bạch nhìn ra sự thù hận trong mắt cô gái.

Quả nhiên là cô ghét anh...

Anh cũng không khách khí gì nữa, giọng nói bỗng trở nên ngả ngớn hẳn: "Vì năm vạn, việc gì cũng có thể làm đúng không?"

Đầu ngón tay Ôn Từ đâm sâu vào lòng bàn tay, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh muốn tôi làm gì?"

"Làm gì em đừng quan tâm, tôi chỉ hỏi em, việc gì em cũng có thể làm đúng không?"

Hốc mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, Ôn Từ nhớ đến cảnh tượng mẹ bị người ta ức hϊếp ngay tại nhà của mình ngày hôm đó...

Cô phẫn nộ nói: "Đúng vậy, việc gì cũng có thể."

"Ngoại trừ tôi, những người khác cũng có thể sao?"

Câu này nói ra... Phó Tư Bạch vừa mở miệng đã thấy hối hận.

Quả nhiên, Ôn Từ nói như muốn trả thù anh: "Nếu không thì sao? Anh tưởng anh có gì đặc biệt sao? Phó - Tư - Bạch."

Anh chỉ đặc biệt ở chỗ trong nhà có nhiều tiền mà thôi, cũng chính vì lẽ đó nên anh có thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác.

Trong mắt Phó Tư Bạch hằn lên vài tơ máu, nhưng dưới bóng đêm thâm trầm, cô cũng chẳng nhìn rõ được gì.

Ôn Từ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, không cảm nhận được hành động xâm phạm tiếp theo của anh mà lại nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm: "Đồ ngốc."