Chương 2.1: Trả ô

Đêm khuya, ngoài cửa sổ là cơn mưa rơi tí tách.

Ôn Từ đưa hai tay lên chống cằm, mắt nhìn màn mưa như những ánh sao đêm hắt vào cửa sổ, để lại từng vết xước nhàn nhạt.

Hồi sáng lúc chuẩn bị ra ngoài, mẹ cô cũng nhắc cô nhớ mang ô theo bởi vì Thành phố Nam thường hay đổ mưa vào buổi đêm.

Nhưng cô lại vẫn không chịu nhớ.

Cô nằm bò trên bàn, đầu ngón tay vuốt ve chuỗi ngọc trắng mà mẹ tặng cho cô, châu ngọc lạnh lẽo cũng nhuốm lấy hơi ấm từ cơ thể.

Ngáp một cái, Ôn Từ từ từ nhắm mắt lại.

Nằm bò trên bàn cũng chỉ có thể chợp mắt một lúc, nhưng cô thực sự buồn ngủ lắm rồi.

Trong lúc mơ màng vào giấc, cô nghe thấy giọng nữ ở hệ thống tự động phát ra âm thanh "Hoan nghênh quý khách", tiếp theo chính là một giọng nam trầm thấp, hình như anh ta đang gọi điện thoại...

"Chuyển ngành? Còn lâu."

"Cũng không hẳn là muốn làm minh tinh, chỉ là con thích chống đối với ba thôi."

"Ba cứ chờ đó đi, qua một thời gian nữa con sẽ thi đấu để làm vận động viên cấp hai quốc gia, đến lúc đó sẽ vinh quy bái tổ trở về."

Ôn Từ dụi mắt, nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy cậu thiếu niên đang tựa vào cạnh kệ hàng, đầu ngón tay dài cùng với những xương khớp rõ ràng tiện tay nhặt lấy một chai soda.

Ánh đèn chiếu lên làn da trắng lạnh của anh, tóc mai cắt ngắn, trên tai đeo một chiếc khuyên màu đen, nhìn vừa lạnh lùng vừa thời thượng.

"Ba cũng đỉnh thật đấy, giờ này rồi mà sao vẫn chưa chịu đi ngủ cùng vợ của ba vậy? Tu tiên à?"

"Thôi đi, còn thức đêm nữa cẩn thận sẽ băng hà đấy."

Dứt lời, anh cúp điện thoại, cầm chai soda đi tới quầy thanh toán.

Ôn Từ nhận ra cậu thiếu niên này, anh là Thái tử gia của nhà họ Phó – Phó Tư Bạch.

Sắc mặt cô thoáng trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Bốn tệ."

Nghe thấy giọng nói mềm mại mà không mất đi sự lạnh lùng của cô, Phó Tư Bạch đang chăm chú nhìn điện thoại lập tức ngẩng đầu lên.

Cô gái đang rũ mắt nhìn xuống, hàng lông mi vừa dày vừa dài khẽ run run, ánh đèn hắt xuống làn da trắng nõn của cô, hai cánh môi không tô son nhưng vẫn ửng một màu hồng nhẹ làm nổi bật gương mặt sáng sủa và tươi tắn.

Khi tầm mắt đen kịt kia lướt qua mặt cô, cô lập tức cảm nhận được hơi thở bức bách của cậu thiếu niên, vội vàng quay đầu lảng đi nơi khác, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính tiền.

Cũng không biết có nhận ra không, phần lớn là không, bởi vì dù sao thì lúc đó trong phòng đựng đồ cũng khá tối.

Thấy anh chậm chạp không chịu trả tiền, cô lại hỏi: "Quét mã hay trả tiền mặt?"

Lúc này Phó Tư Bạch mới từ sự ngây ngẩn, giật mình phản ứng lại: "Lấy thêm bao thuốc."

"Thuốc gì?"

"Vạn Bảo Lộ."

Đầu ngón tay cô vươn đến ô thứ ba phía bên trái tủ thuốc lá, lấy hộp thuốc xuống.

Tầm mắt của Phó Tư Bạch lại rơi trên người cô gái.

Chỉ vỏn vẹn một năm có lẻ qua đi mà nhìn cô đã gầy hơn rất nhiều.

Trước kia là đóa phú quý châu tròn ngọc sáng, hiện giờ lại tựa như cánh bướm nhẹ trôi.

Có điều chiếc váy trắng trên người rất hợp với khí chất của cô, sạch sẽ sáng sủa, tươi tắn như ánh mặt trời mùa hạ.

Anh nhìn bóng lưng và từng đường cong thanh thoát của cô với ánh mắt chất chứa đầy ý tứ sâu xa, yết hầu trượt một đường.