Chương 31: Tránh thai

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Dương Nại Nại tự bôi thuốc cho mình, thay quần áo ở nhà rồi đánh răng rửa mặt. Lúc này, đầu óc cô chợt nhớ đến đêm hôm trước mình bị anh đặt ở trên bồn rửa mặt mà làm chuyện đó, cuối cùng là hình ảnh thoải mái đến cao trào.

Nhìn gương mặt đần độn, miệng đầy bọt kem đánh răng của mình trong gương, Dương Nại Nại trước hết là đỏ bừng mặt, sau đó hốt hoảng ý thức được rằng hôm ấy, hình như Hoắc Dật Hiên ôm rồi bắn toàn bộ vào trong cơ thể cô!

Cmn!

Sao bây giờ cô mới nhớ ra vậy!

Từ trước đến nay, mỗi khi màn đêm buông xuống tên khốn kia đều không mang bao, mà bắn không chỉ có một lần.

"Ông đây bắn toàn bộ vào cái động huyệt dâʍ đãиɠ của em, để nó ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi mà đi ngủ được không?"

Lời trêu chọc suồng sã của Hoắc Dật Hiên quanh quẩn bên tai. Lúc này Dương Nại Nại đã bị dọa đến mất hồn mất vía. Chết rồi, chết chắc rồi, cô không uống thuốc tránh thai, nếu mang thai thì phải làm sao bây giờ?

Cô vừa cố gắng tính xem đã mấy ngày trôi qua kể từ lúc xảy ra chuyện, vừa vội vàng thay quần áo rồi đi ra ngoài mua thuốc.

Tên Hoắc Dật Hiên này đáng bị đâm nghìn đao, chỉ biết đến thoải mái của bản thân mà không quan tâm liệu cô có thể mang thai hay không. Nhỡ đâu có, chẳng nhẽ cô phải đi phá thai sao?

Chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào đến cơ thể phụ nữ chứ!

Tên cặn bã, bại hoại, cô hận anh đến chết mất.

Dương Nại Nại đang trong cơn thịnh nộ mà mở cửa, đã thấy Hoắc Dật Hiên mang hộp cơm đến. Nhìn thấy anh lúc này, Dương Nại Nại chỉ hận không thể lăng trì anh.

Nhưng việc cấp bách bây giờ là đi mua thuốc. Cô không muốn mang trong mình một sinh mệnh.

"Em đi đâu đấy?" Hoắc Dật Hiên thấy cô nổi giận đùng đùng còn không có phản ứng gì với mình, thắc mắc mà giữ chặt cô lại.

"Anh mau cút ngay đi. Hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy anh." Dương Nại Nại giãy giụa, thế nhưng sức lực của Hoắc Dật Hiên quá lớn, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Dương Nại Nại tức không nhịn nổi mà nhấc chân đạp anh.

Hoắc Dật Hiên né tránh công kích, một tay ấn cô lên trên tường: "Em nổi điên cái gì vậy?"

Cô nổi điên?

Dương Nại Nại oán hận , tức đến mức hai mắt rưng rưng: "Hoắc Dật Hiên, anh thật khốn kiếp, bắt nạt người quá đáng."

Hoắc Dật Hiên sững sờ: "Chuyện này là sao? Ai bắt nạt em vậy bảo bối?"

"Còn ai vào đây nữa. Không phải là anh, tối hôm qua anh..." Cô vừa định nói, lại nghe thấy tiếng có người bước từ trong thang máy ra.

Thấy Dương Nại Nại sốt ruột, Hoắc Dật Hiên liền kéo cô về phòng.

Sau khi đóng chặt cửa, Hoắc Dật Hiên mới hỏi: "Tôi sao? Chẳng lẽ là do tôi làm em quá lợi hại, bây giờ vẫn còn chưa hết sưng? Hửm!"

"Hừ, đồ lưu manh, có… Có phải anh đã bắn toàn bộ vào bên trong không?"

Hoắc Dật Hiên nghe xong đã hiểu ra vấn đề. Anh cố ý áp cô vào tường, nói một cách gian ác: "Đúng vậy. Tôi đã bắn toàn bộ vào bên trong, còn bắn rất nhiều, cô bé của em còn không thể chứa hết mà phải chảy ra."

"Anh… Anh thật vô liêm sỉ, cặn bã. Anh không biết như thế sẽ mang thai sao? Tôi… Tôi phải đi mua thuốc. Khốn nạn, nếu tôi mà mang thai, tôi sẽ gϊếŧ anh!" Dương Nại Nại cố gắng đẩy anh ra. Thế nhưng Hoắc Dật Hiên lại không hề động đậy.

Không những thế, anh còn đè Dương Nại Nại chặt hơn.

"Bảo bối yên tâm. Nếu như có, chúng ta cùng kết hôn rồi sinh ra. Ông xã em nuôi được."

"Nuôi cái đầu anh. Tôi vẫn còn nhỏ, tôi không muốn sinh con cho anh. Hu hu hu, tôi còn muốn đi học, không muốn vác cái bụng bự đi thi đại học đâu. Nhất định tôi sẽ bị người ta chê cười. Hu hu hu, tên cặn bã nhà anh chỉ biết bắt nạt tôi, tôi ghét anh chết đi được."

Thấy Dương Nại Nại thật sự đang khóc, Hoắc Dật Hiên mới thu hồi trạng thái đùa giỡn, ôm lấy cô dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, đừng sợ, em sẽ không mang thai. Tôi đã dùng biện pháp rồi."

Dương Nại Nại nghe xong, kinh ngạc nhìn hắn: "Thật ư? Anh không lừa tôi đấy chứ?"

Hoắc Dật Hiên lau nước mắt cho nàng, cười nhạo nói: "Tôi lừa em làm gì. Thuốc giảm sưng mà tôi đưa em cũng có tác dụng tránh thai. Yên tâm, nhất định sẽ không để em mang thai. Còn nữa…"

"Chuyện gì?"

Tay Hoắc Dật Hiên di chuyển xuống, nắn bóp bờ mông của cô rồi nói: "Bây giờ tôi mới làm em được một lần, làm sao mà cam lòng để em mang thai nhanh như vậy? Đây chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?"

Dương Nại Nại gật đầu theo bản năng. Cũng đúng.

Ừm…

Đúng con khỉ!

"Hoắc Dật Hiên, anh nghĩ còn có lần sau? Anh nằm mơ à?" Lần đầu còn coi như do cô đen đủi, anh còn muốn có lần sau? Tuyệt đối không có khả năng.

Hoắc Dật Hiên nghe vậy, càng ôm chặt cô vào trong l*иg ngực. Động tác trên tay đê tiện mà vuốt ve vòng eo cùng bờ mông của cô, ánh mắt trở nên sắc bén nguy hiểm, cất giọng nói khiến Dương Nại Nại run rẩy.

"Bảo bối, mới một ngày mà em đã muốn qua cầu rút ván hả , trở mặt không quen biết à? Có phải em đã quên mình từng đồng ý với tôi cái gì không? Hả?"

Cơ thể Dương Nại Nại cứng đờ. Sao cô lại đem lời trong lòng nói ra rồi? Không phải đã nói là sẽ từ từ thoát khỏi anh sao? Bây giờ cô nói ra điều này chẳng phải là cho anh lý do để chỉnh đốn mình ư?

Dương Nại Nại nuốt nước miếng, giả vờ cười rồi nói: "Ha ha, tôi… Tôi chỉ bị hù dọa thôi, không… Không hề nuốt lời. Anh… Anh… Anh đảm bảo sẽ không khiến tôi mang thai, được không?"

Ít nhất cô cũng phải giữ được cái ranh giới cuối cùng này.

Hoắc Dật Hiên híp mắt lại: "Thật ư?"

"Ừ, tôi thề, anh đừng nóng giận được không? Tôi sợ." Khuôn mặt nghiêm túc cùng bộ dáng cười như không cười của anh bây giờ thật sự khiến người ta rất sợ hãi.

Hoắc Dật Hiên nghe vậy, bỗng nhiên cười một tiếng: "Bảo bối, chỉ cần em ngoan ngoãn để cho tôi làm, tôi sẽ không dễ dàng để em mang thai. Dù sao…"

Phía dưới Hoắc Dật Hiên chọc chọc vào người cô, tà ác cợt nhả mà trêu tức: "Côn ŧᏂịŧ của anh Hoắc không nỡ bỏ huyệt da^ʍ của em đâu!"

Dương Nại Nại muốn chửi má nó, đây là cái logic chó má gì. Chẳng phải làm càng nhiều càng dễ dàng mang thai sao? Cái gì gọi là ngoan ngoãn cho anh làm, lại không để cho cô mang thai!

Cầm thú đúng là cầm thú, suy nghĩ của người bình thường không thể nào mà hiểu được.

Trước hết nên thuận theo trấn an anh, về sau lại nghĩ biện pháp đối phó.

Dương Nại Nại giả vờ cười, dời đi sự chú ý: "Kia là cái gì vậy, cho tôi sao?"

Hoắc Dật Hiên quay đầu nhìn thấy hộp cơm bên trên tủ giày: "Đương nhiên, dù như thế nào cũng không thể để bảo bối của tôi đói bụng được. Nhỡ đâu bầu ngực bị đói đến hao gầy, tôi sẽ đau lòng đấy."

Anh thích ngực to như vậy thì sang Thái Lan mà làm một đôi đi!

Dương Nại Nại chửi bậy trong lòng, bên ngoài lại tiếp tục giả vờ cười: "Ha ha, đúng lúc tôi đang đói bụng. Anh thả tôi ra, tôi đi ăn cơm."

Lần này Hoắc Dật Hiên không ngăn cản, nhìn cô đặt hộp cơm ở trên bàn trà rồi vừa mở tivi vừa ăn cơm.

Đồ ăn là do Hoắc Dật Hiên mang từ nhà đi. Dương Nại Nại nếm thấy hương vị tinh tế ngon lành, vừa ăn vừa nói "Đồ ăn này anh mua ở đâu mà ngon như vậy?"

Nếu lần sau không muốn tự nấu cơm, cô cũng đặt mua ở chỗ này.

Hoắc Dật Hiên mỉm cười nhìn cô ăn. Khuôn mặt nhỏ của Dương Nại Nại ăn đến mức phình cả lên. Cô không nghe thấy trả lời liền ngẩng đầu lên nhìn anh. Ai ngờ ánh mắt của Hoắc Dật Hiên vô cùng nóng bỏng, khiến da đầu Dương Nại Nại lập tức tê rần.

Ánh mắt của anh bây giờ là sao?

Hoắc Dật Hiên tựa như đang nhìn thú cưng yêu thích, thấy cô ăn vui vẻ, trong mắt vừa có thỏa mãn, còn có. . . . . Khà khà khà!

Dương Nại Nại không dám suy nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu ăn cật lực. Cô ăn xong rất nhanh, thu dọn đồ thừa rồi lập tức đuổi khách: "Tôi ăn no rồi, cám ơn anh đã mang đến. Tôi không làm mất thời gian của anh nữa. Anh đi làm việc của mình đi."

Hoắc Dật Hiên chậm rãi dựa lưng trên ghế salon rồi bắt chéo hai chân, tư thái nhàn hạ như một vị công tử quyền quý: "Tôi không vội. Nại Nại, đến đây cởϊ qυầи ra."

"Anh muốn làm gì?" Dương Nại Nại bị dọa đến mức sợ hãi che kín ngực: "Giữa ban ngày ban mặt, anh đừng có mà làm loạn!"

Hoắc Dật Hiên nói đùa: "Em chờ mong đến thế à? Đáng tiếc, tôi chỉ nhìn xem cô bé của em đã hết sưng chưa. Tạm thời tôi chưa thể thỏa mãn em được."

Dương Nại Nại muốn phang cho anh một cục gạch. Cô mong đợi chỗ nào, rõ ràng là sợ anh có ý đồ xấu xa được không!