Chương 9: Lớp học

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Dương Nại Nại chắc chắn Hoắc Dật Hiên đang theo dõi cô.

Cô khẳng định chuyện này không phải vì cô suy nghĩ quá nhiều mà nó là sự thật rành rành trước mắt, kể từ ngày hôm đó, cô luôn có cảm giác đôi mắt của Hoắc Dật Hiên thường xuyên theo sát cô, có nhiều lúc nhìn chằm chằm vào ngực cô, khóe môi anh lúc nào cũng nhếch lên một cách đầy ẩn ý, giống như đang hồi tưởng về chuyện gì đó.

Nếu Dương Nại Nại đột nhiên nhìn qua, thấy được nụ cười cợt nhả của anh, thì trong nháy mắt, nụ cười đó sẽ biến mất.

Dương Nại Nại sợ hãi đổi chỗ với Mã San San, sách trên bàn được chất thành đống cao, ngăn cản tầm mắt của Hoắc Dật Hiên.

Cũng may lúc đi học, anh tỏ ra rất bình thường, không làm cô phải bối rối, vì vậy nên Dương Nại Nại mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau giờ học, mối nguy hiểm liền xuất hiện.

Có lúc vào giờ nghỉ trưa, sau khi cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, bởi vì quá đói nên đã đi tới quầy bán đồ ăn vặt ở căn tin, mới vừa chọn được vài món đã có cảm giác ai đó đang nhéo vào mông mình.

Dương Nại Nại bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt hờ hững của Hoắc Dật Hiên, giống như tên biếи ŧɦái đang nhéo mông cô không phải là anh vậy.

Trước mặt mọi người, Dương Nại Nại không thể nói ra mọi chuyện, cô chỉ có thể ôm cục tức đi ra khỏi căn tin.

Rồi ví dụ như một lần cô tới thư viện tự học đọc sách, đột nhiên bị anh kéo vào trong góc, hôn một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn, Hoắc Dật Hiên đã rời đi.

Trước khi đi, anh còn cắn vào vành tai cô một cái, nói liên thiên những câu cợt nhả.

Còn có một lần, vào cuối tuần, chỉ phải học nửa ngày, nhưng hôm đó lại đến phiên cô làm trực nhật, nam sinh được sắp xếp cùng cô trực nhật, Hàn Lâm, không biết tại sao lại đổi lịch trực với Hoắc Dật Hiên.

Cả lớp rời khỏi phòng học, còn lại mỗi Dương Nại Nại ở lại làm vệ sinh.

Lần này càng quá đáng hơn, tên khốn này nhân lúc cô đang cúi đầu quét lớp đã sờ lên mông cô, thân dưới còn đẩy vào mông cô mấy cái, miệng toàn nói những lời thô tục.

"Mông to thật đấy, được cᏂị©Ꮒ cô từ phía sau, nhất định sẽ rất sướиɠ, phải không?”

"Đúng cái đầu cậu!"

Dương Nại Nại xoay người định tát anh một cái, đáng tiếc là cô quá lùn, không thể đánh tới mặt anh, chỉ có thể đánh vào ngực anh nhưng lực tay của cô chỉ đủ để gãi ngứa.

Cô còn bị anh nắm lấy tay, hôn một cái: "Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, đồ dâʍ đãиɠ, cô thích tôi sao?"

Không biết xấu hổ, đúng thật là không biết xấu hổ.

Dưới khuôn mặt đẹp trai này lại chứa đựng một linh hồn xấu xa, đê tiện như vậy, đúng là chọc cô tức chết mà.

"Buông tôi ra!" Dương Nại Nại giãy dụa, muốn thoát khỏi tay anh.

Hoắc Dật Hiên lại kéo cô ra sau cửa, tránh khỏi những ánh mắt bên ngoài cửa kính, tùy ý bắt nạt cô.

"Đồ dâʍ đãиɠ này, hôm qua cô đã đủ mười tám tuổi rồi phải không?" Hoắc Dật Hiên làm cô tức điên lên, anh vừa thưởng thức làm da mềm mại của cô vừa cười nói.

"Câm miệng, cậu không được gọi tôi như vậy, cậu mới là đồ dâʍ đãиɠ." Dương Nại Nại hận anh đến chết, nhưng lại bị anh ép chặt vào tường, không thể động đậy được.

Hoắc Dật Hiên cười nhạo, du͙© vọиɠ trào ra từ đôi mắt đào hoa của anh, anh nắm chặt lấy cằm Dương Nại Nại, ghé sát vào môi cô rồi nói: "Làm sao bây giờ, bây giờ tôi rất muốn xoạc cô, muốn đến mức thằng nhỏ cũng đau theo."

"Cho cậu đau chết đi... cậu..." Dương Nại Nại vừa định mắng anh, nhưng lại bị anh dùng miệng chặn lại.

Lưỡi của anh quá dài, dường như có thể chạm tới tận yết hầu của Dương Nại Nại, sau một hồi bị trêu chọc, hai chân của Dương Nại Nại gần như mềm nhũn ra.

Đôi mắt của Hoắc Dật Hiên lóe lên tia lửa, giống như một con sói hung dữ nhìn thấy con mồi, liền muốn nuốt trọn.

Dương Nại Nại bị bộ dạng này của anh dọa cho khϊếp sợ, nhanh miệng nói: "Cậu... cậu đã đồng ý với tôi sẽ không tính toán chuyện này nữa, sẽ bỏ qua cho tôi, cậu là đàn ông, sao lại nói mà không giữ lời."

Hoắc Dật Hiên dùng tay bóp chặt đầu ti, nghe cô nói như vậy, anh trầm giọng nói: "Không phải là tôi đã thực hiện lời hứa rồi sao, lần trước tôi đã thả cho cô đi. Hơn nữa, tôi cũng không làm lớn chuyện cô chụp lén tôi! Không phải sao?" Anh vừa nói vừa dùng lực tay bóp chặt đầu ti của Dương Nại Nại mạnh hơn nữa, làm cô vô cùng đau đớn.

Dương Nại Nại đẩy anh ra: "Vậy bây giờ cậu đang làm gì chứ? Không phải là không chịu buông tha cho tôi sao?"

Hoắc Dật Hiên không biết xấu hổ, anh cười lớn: "Tiểu Nại Nại, bây giờ tôi chỉ muốn cᏂị©Ꮒ cô, muốn dùng dươиɠ ѵậŧ to lớn này đâm vào cô bé nhỏ xinh, vừa xoa bóp bộ ngực trắng trẻo này vừa bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chỗ đó, làm cô sung sướиɠ tới mức phải hét lên, được không?"

Không được, nhất định không được.

"Cậu đừng như vậy, tôi còn nhỏ, không muốn phát sinh quan hệ nam nữ, nếu cậu có nhu cầu thì đi tìm người khác được không, trong trường có rất nhiều nữ sinh muốn ngủ với cậu, bảo đảm đủ cho cậu ngủ cả năm." Dương Nại Nại vừa khóc lóc vừa cầu xin anh buông tha.

Có tiếng bước chân ngoài hành lang, có vẻ như có một học sinh đi ngang qua, Dương Nại Nại cảm thấy vô cùng lo lắng.

Hoắc Dật Hiên nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, nội tâm càng bùng cháy hơn, anh nhìn chằm chằm Dương Nại Nại, hơi thở càng ngày càng dồn dập, bộ ngực mềm lại của Dương Nại Nại chạm vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ xát, nó giống như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© vậy.

CᏂị©Ꮒ cô, phải cᏂị©Ꮒ cô tới mức chết đi sống lại.

Trong đầu Hoắc Dật Hiên chỉ có duy nhất một suy nghĩ, hai tay cũng không tự chủ được mà từ từ mò vào trong váy cô.

Dương Nại Nại trợn tròn mắt, đúng lúc cô đang không biết làm như thế nào thì bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa: "Bên trong có ai không?"

Hoắc Dật Hiên ngơ ra, Dương Nại Nại liền nhân cơ hội này mà thoát khỏi vòng tay anh, chạy ra mở cửa.

Thầy Hồ chủ nhiệm nhìn thấy hai người họ, nghi ngờ hỏi: "Đã hết giờ học rồi, sao hai em còn chưa về đi?"

Dương Nại Nại vội nói: "Em đang làm vệ sinh lớp, mới vừa làm xong, bây giờ bọn em về liền." Cô vừa nói vừa ôm lấy cặp sách, chạy một mạch ra ngoài, không thèm quay mặt lại nhìn.

Lão Hồ bất ngờ, ông ngơ ra một lúc rồi nói: "À, Hoắc Dật Hiên, khóa cửa sổ lại, lúc nãy thầy thấy cửa sổ chưa đóng nên mới lên xem."

Hoắc Dật Hiên mỉm cười: "Em rõ rồi thầy." Anh đi đến bên cạnh cửa sổ, sau khi đóng cửa sổ xong, anh mới khóa cửa chính và rời đi, cô gái Dương Nại Nại đã đi khỏi đây từ lâu.

Vừa về đến nhà, Dương Nại Nại vội vàng khóa chặt cửa sổ, kéo tất cả rèm lại, tránh cho tên biếи ŧɦái ở tòa nhà đối diện nhìn trộm cô.

Cuối tuần, cô không thể có một giấc ngủ ngon, hai đêm liên tiếp cô mơ thấy Hoắc Dật Hiên đang trói chặt cô lại, tùy ý đυ.ng chạm vào cơ thể cô.

Không được, nhất định không thể để mọi chuyện như vậy được, đây là thời điểm cô phải thực hiện kế hoạch phản kháng.

Từ ngày cô bị Hoắc Dật Hiên chặn lại trong con hẻm nhỏ, Dương Nại Nại luôn suy nghĩ tới việc lên kế hoạch phản kháng, sau một khoảng thời gian bố trí mọi thứ cẩn thận, cuối cùng cũng có thể bắt đầu thực hiện.

Suốt mấy ngày cuối tuần không nhìn thấy Dương Nại Nại , Hoắc Dật Hiên đột nhiên cảm thấy nhớ cô.

Bây giờ Dương Nại Nại là một miếng thịt ngon đối với anh, dù đặt ở trước mặt nhưng anh lại không thể ăn.

Cảm giác muốn mà không thể ăn được, vừa khó chịu vừa khao khát, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, luôn nghĩ cách để đạt được thứ mình muốn.

Sáng thứ hai, lúc anh ra ngoài, không gặp Dương Nại Nại, chắc chắn cô gái này đang trốn anh nên đi trước rồi, anh cũng chỉ cười, không thèm quan tâm, gọi taxi đi tới trường.

Ở cổng trường, đúng lúc gặp được Dương Nại Nại .

Dương Nại Nại vừa nghe thấy giọng nói của anh, cô liền bắt đầu chạy, Hoắc Dật Hiên còn chưa kịp đuổi theo thì đã thấy cô lao về phía trước, ôm lấy tay một nam sinh.

Sắc mặt của Hoắc Dật Hiên lập tức trở nên lạnh lùng, Dương Nại Nại quay đầu lại, nhìn thấy anh đang cười nhếch mép.

Bỗng nhiên bị ôm chặt tay, Vương Vũ Phi nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ: "Chị muốn làm gì em?"

Dương Nại Nại ôm chặt lấy tay cậu, giả vờ cười lớn: "Phi Phi thân yêu, tối nay có thể đưa chị về nhà không?"

Vương Vũ Phi bị thái độ của cô dọa sợ, cả người rung lên: "Chị, chị muốn lừa em về nhà rồi trùm bao đánh em sao?"

Dương Nại Nại liếc mắt nhìn về Hoắc Dật Hiên ở phía sau, hạ giọng nói: "Không phải chị là chị gái của em sao?"

Vương Vũ Phi chán ghét nói: "Chuyện này thì phải hỏi mẹ em."

Dương Nại Nại giận dữ, trừng mắt nhìn cậu ta: "Nói nhảm ít thôi, tối nay đưa chị về nhà, năm tệ hôm bữa không cần trả nữa."

Vương Vũ Phi bất ngờ, há hốc miệng nói: "Thật hay đùa vậy? Chị, chị giàu rồi sao?"