Chương 2: Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ (H cao)

"Buông ta ra!" Khương Doãn dùng sức tránh thoát, nhưng chân nàng đang ở trên nền đá trơn trượt ẩm ướt bên hồ sen, không những nàng không tránh được, mà cả người còn đập vào l*иg ngực của Tạ Liễm.

Tạ Liễm bị Khương Doãn đập trúng, nhưng không kêu rên chút nào, ngược lại Khương Doãn lại "Ui" một tiếng, giống như bị thương chỗ nào đó.

"Bị trật chân?" Hắn thấy Khương Doãn ngoan ngoãn dựa vào l*иg ngực mình , chắc là bị thương ở chân rồi.

Khương Doãn giơ chân trái bị thương lên, đang muốn lẩm bẩm, lại bị Tạ Liễm bịt miệng bế lên, để nàng dựa vào ngọn núi giả sau lưng.

Phía bên kia núi giả phát ra tiếng xào xạc, giống như có người đang đến.

Lúc đầu chỉ có tiếng quần áo cọ sát, một lát sau, lại nghe được một nam một nữ xưng hô ca ca muội muội, nói lời ân ái.

Giọng nam hỏi, "Đang thiết yến sao muội không đi hầu hạ, chẳng lẽ là do nương nương không thích muội?"

Giọng nữ kia nói, "Phi phi phi, Nương nương của chúng ta rất thích muội! Chỉ là..." Giọng nữ đột nhiên thần thần bí bí nhỏ giọng lại, "Mấy ngày nay nương nương của chúng ta phát hiện mình có hỉ, nên được Bệ hạ tặng thêm nhiều cung nữ để hầu hạ, không thiếu một mình muội đâu."

Khương Doãn nghe được những lời này, tròng mắt di chuyển, nàng cảm thấy rất không vui, "Nương nương" này chắc chắn là đang nói tới hồ ly tinh Vệ Hàm kia!

Nàng đang định đẩy tay Tạ Liễm ra, đột nhiên nghe thấy tiếng động bất thường ở đầu bên kia.

Hơi thở của hai người kia dần nặng nề, còn có tiếng nước "Tí tách".

Một hồi lâu sau, nam nhân kia thở hổn hển nói trước, "Tiểu dâʍ đãиɠ, sao mới có mấy ngày không gặp, ngực đã lớn như vậy rồi?"

Nữ nhân không trả lời, chỉ phóng túng kêu "Ưm ưm a a".

"Mới sờ có vài cái, đã kêu lẳиɠ ɭơ như vậy."

Khương Doãn trừng lớn, quay đầu nhìn Tạ Liễm.

Tạ Liễm vẫn nghiêm chỉnh như vừa rồi, giống như không nghe thấy cái gì, hắn cúi đầu nhìn Khương Doãn đang chớp mắt liên tục, giơ một cánh tay khác lên, dựng ngón trỏ đặt trước môi, ý bảo Khương Doãn đừng lên tiếng.

Bên kia vẫn không ngừng phóng túng.

"Ca ca, huynh vào đi......” Nữ nhân kia thở gấp.

Khương Doãn còn chưa kịp phản ứng, tiếng nói chuyện đã không còn, hai lỗ tai bị đôi bàn tay ấm áp kia che lại.

Tạ Liễm cau mày, bịt kín lỗ tai của Khương Doãn.

Trong tai Khương Doãn vang lên tiếng ong ong.

Lúc đã hoàn toàn kết hợp, hai người kia càng không kiêng nể gì nữa, lời ô uế của nam nhân xen lẫn tiếng kêu phóng túng của nữ nhân vẫn truyền được tới tai Khương Doãn.

Khương Doãn cho rằng mình thật sự đã say rồi, mới có thể ở nơi kỳ quái này, cùng với Tạ Liễm nghe lén cung nữ và thị vệ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Cũng không biết gió ngừng từ lúc nào, hơi nóng đêm hè kéo đến làm lưng Khương Doãn thấm ướt mồ hôi, y phục bằng tơ tằm dán sát vào làn da.

Chờ tới lúc Khương Doãn mơ mơ màng màng dựa vào núi giả sắp ngủ, thị vệ với cung nữ kia mới xong việc, ngọt ngào đưa tình giao hẹn thời gian hẹn hò tiếp theo, rồi ai đi đường nấy, vội vàng rời khỏi.

Rốt cuộc tay Tạ Liễm cũng đã bỏ xuống, để lỗ tai Khương Doãn ‘thở’ được bình thường. Hít một hơi, câu đầu tiên nàng nói là, "Chẳng lẽ Vệ Hàm mang thai? Vừa mới vào cung, sao nàng ta mang thai được?" Bỗng chốc nàng nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu chất vấn Tạ Liễm, "Vậy nên đứa nhỏ là của ngươi?"

Tạ Liễm không đáp, chỉ nhìn nàng, khóe miệng còn treo một nụ cười mỉa mai.

"Trước khi Vệ Hàm tiến cung, đã qua lại với Hoàng đế? Là ngươi ở giữa tác hợp?" Khương Doãn trừng lớn hai mắt, "Ngự sử đại nhân còn kiêm luôn việc của tú bà à?!"

Nàng hình như quên việc mình đang bị trật chân, đẩy Tạ Liễm ra muốn rời đi, rồi lại "Ui" một tiếng, suýt chút nữa té ngã.

"Nàng nên để ý tới bản thân mình trước đã." Tạ Liễm bế ngang Khương Doãn lên.