Chương 27: Nổi trận lôi đình

Quần thần trên điện đưa mắt nhìn nhau, Tĩnh vương thì đứng thẳng một bên, thần sắc tự nhiên.

Long Khánh đế hơi nhướng mày, đêm qua Bắc Dận vương gấp gáp hồi phủ bảo phải hỏi Phượng Vũ lần nữa, tới giờ lại không có tin tức nào truyền đến, ông đã sớm đoán được đại khái. Lấy tính cách của Bắc Dận vương, nếu như Phượng Vũ nói ra chuyện gì khẩn cấp, chỉ sợ lão mãnh tướng này cho dù có xông vào, cũng phải tiến được cung tâu bẩm hết mọi chuyện, như vậy mới ngăn cản được buổi hòa đàm hôm nay.

Vậy nên kỳ thực trước khi thượng triều Long Khánh đế đã định xong tâm trạng, bấy giờ thấy ông ta quỳ không dậy, cũng hoàn toàn chẳng bất ngờ, chỉ gật đầu nói: “Trẫm hiểu rõ nỗi đau mất con của ái khanh, cũng thấu cho tâm tình bi thống khi thấy Phượng Vũ thương tàn của ái khanh. Nhưng nghe Thái tử bảo, áng theo cách nói của Sóc Phương Tĩnh vương, Phượng Vũ chính là tự mình sơ ý ngã bị thương. Tĩnh vương, ngươi nói có đúng không?”

Tĩnh vương khom người nói: “Tiểu vương không dám nói dối, nếu vương gia không tin, có thể gọi Phượng Vũ đến đối chất ngay mặt.”

Bắc Dận vương ngẩng đầu căm phẫn nhìn hắn: “Lúc nó rời khỏi Bắc Liêu không đau không bệnh, sao sang Sóc Phương thì lại thành yếu ớt nhiều bệnh? Ngã một cái cùng lắm chỉ gãy xương, làm sao mà qua nhiều năm như vậy ngay cả đứng cũng không đứng được?” Ông lại ngẩng nhìn Long Khánh đế, cao giọng nói, “Thánh thượng, thần xin được truyền gọi Thái y đến vương phủ hôm qua lên điện, để lão trình bày lại những gì đã thấy!”

Vẻ mặt vốn đang ôn hòa của Long Khánh Đế sầm xuống, kêu nội thị truyền Thái y đến. Không lâu sau, Thái y râu róc bạc phơ kia nơm nớp lo sợ tiến vào đại điện, quỳ phía sau Bắc Dận vương không dám ngẩng đầu.

“Hồ thái y, hôm qua ngươi đi trị thương cho công tử Phượng Vũ, có nhìn ra được hai chân y có tật gì không?” Long Khánh đế dáng ngồi đoan chính hỏi lão.

Thái y rạp người hai tay chống đất, khẩn trương bẩm: “Khởi bẩm Thánh thượng, công tử Phượng Vũ hẳn là sau khi gãy xương thì không phát triển được, dẫn đến không thể khôi phục về vị trí cũ. Nhưng vì hôm qua công tử không thích nói chuyện, thần cũng không thể hỏi nhiều.”

Long Khánh đế gật đầu: “Theo như ngươi thấy, chân y phải chăng do ngã bị thương mới thành như vậy?”

Thái y khẽ ngẩng đầu, không tự chủ được thoáng liếc Bắc Dận vương, lập tức thưa: “Nếu là lúc còn nhỏ ngã nặng, tổn thương đến kinh mạch, lại thêm xương chân bị lệch, thế thì rất có khả năng.”

Bắc Dận vương chấn động, không nén được lửa giận quát: “Nói hươu nói vượn! Hôm qua rõ ràng ngươi nói trừ phi rơi từ trên cao xuống mới có thể bị thương thành như vậy, sao hôm nay lại nói khác?!”

Thái y vội rạp mình trên đất: “Vương gia bớt giận, xương chân trẻ nhỏ mỏng manh, nếu lúc ngã va phải vật cứng cũng sẽ tạo thành thương tật cả đời…”

Bắc Dận vương sắc mặt xanh mét, Tĩnh vương lập tức sải lên một bước, cắt trước người ông, hướng Long Khánh đế nói: “Bệ hạ, lúc ấy đương ngay tháng Chạp, Sóc Phương trời hàn đất rét, vừa vặn thay trước cửa viện của Phượng Vũ có chất gạch đá, hơn nữa còn kết một lớp băng dày, vậy nên quả thật ngã rất nặng. Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến việc trong cung Sóc Phương ta đã không chiếu cố chu toàn, tiểu vương nguyện ý thay hoàng huynh nhận lỗi với Bắc Dận vương, Bắc Dận vương muốn bồi thường thế nào, chỉ cần tiểu vương có thể làm được, tuyệt không thoái thác.”

“Bồi thường?” Bắc Dận vương giận quá hóa cười, “Lý Diễn, ngươi cảm thấy bản vương sẽ để ý tới bồi thường gì đây? Điều ta muốn chính là một đứa con trai nguyên vẹn, chứ không phải một người bệnh không thể đứng cũng không thể đi suốt cả đời như bây giờ!”

Tĩnh vương thở dài: “Nỗi lòng của Vương gia sao ta lại không hiểu? Song việc đã đến nước này, ngoại trừ bồi thường thêm nào còn cách gì để cứu vãn? Ngay như Phúc vương thế tử triều ta năm ấy, sau khi đến Sóc Phương lại bất hạnh qua đời, Tiên Hoàng cũng vô cùng thương tâm, nhưng người đã mất, cũng không còn cách nào vãn hồi.”

“Các ngươi rõ ràng cố ý làm tổn hại con ta, giờ còn vờ uất ức cái gì?!” Bắc Dận vương tức giận, quay về phía Long Khánh đế nói, “Thánh thượng vẫn chưa ký hòa ước với bọn chúng, đại quân Bắc Liêu ta cũng còn ngay tại tiền phương…”

“Bắc Dận vương!” Long Khánh đế đánh gãy lời ông, “Trên Kim điện, nói chuyện phải có căn cứ! Ngươi lại không đưa ra được chứng cứ xác thực nào nói Sóc Phương hãm hại Phượng Vũ, bảo trẫm sao có thể dễ dàng tin lời phỏng đoán?”

Bắc Dận vương cười lạnh nói: “Năm đó Phúc vương thế tử sau khi được đưa đến nước ta chẳng tới một năm liền mắc bệnh qua đời, Phượng Vũ ngay sau đó cũng gãy mất hai chân, chẳng lẽ đây không phải chứng cứ?”

Tĩnh vương vẫn như cũ cung cung kính kính: “Ấy chỉ là trùng hợp mà thôi, lại nói thêm, nếu là bọn ta hãm hại Phượng Vũ, cớ sao lại đưa y về Bắc Liêu? Lẽ nào không sợ sự tình bại lộ, ngược lại khơi nên mâu thuẫn càng lớn hơn ư? Kỳ thực không lâu sau khi thế tử của Phúc vương tạ thế thì hắn đã phạm tội mưu phản, cả nhà trên dưới mấy trăm người đã chết hầu như không còn, đã không thể vấn hỏi được nữa rồi.”

“Ngươi đây là đang nói với ta rằng chuyện này đã thành án không đầu mối, không thể tìm được chứng cứ?!” Bắc Dận vương trừng hắn, còn đang định truy tới cùng, Long Khánh đế chợt trầm giọng nói, “Bắc Dận vương, điều Tĩnh vương nói cũng chẳng phải không có lý, chuyện này đã qua mười năm, bây giờ truy cứu lại cũng không có ý nghĩa. Hai nước giao chiến đến nay, thương vong đã đến cả ngàn cả vạn, giả như Phượng Vũ có một mực theo bên cạnh ngươi hành quân tác chiến cũng chưa chắc có thể bình yên vô sự. Hiện tại Phượng Cử đã vì nước hi sinh, trẫm có thể sắc phong Phượng Vũ thành thế tử, như vậy thì dù y tàn tật, nhưng ngày sau thành gia lập nghiệp, sinh con nối dõi cũng có thể kế thừa quan tước, ngươi cũng có thể an tâm rồi!”

Trên Kim điện ngoại trừ mấy người Tĩnh vương với sứ thần Sóc Phương ra, quần thần Bắc Liêu đều cảm thấy bất ngờ. Bắc Dận vương hơi há miệng, khϊếp sợ, cay đắng cùng các loại cảm xúc tắc nghẹn trong lòng, nhất thời lại khó cất nên lời.

Lại có lão thần run lẩy bẩy chắp tay thưa: “Thánh thượng, Tiêu Phượng Vũ cũng không phải do Bắc Dận vương phi sinh, đã thế còn phế hai chân, Thánh thượng tuy tấm lòng nhân hậu, nhưng lúc này sắc phong y làm thế tử có vẻ không được thỏa…”

“Bắc Dận vương trừ Phượng Vũ ra cũng không có con trai nối dòng nào khác, trẫm làm vậy có gì không ổn?!” Long Khánh đế lên giọng, chúng thần tùy mặt gửi lời, thấy Hoàng đế cố ý quyết định như thế, lập tức lũ lượt nối nhau bước lên, hoặc là nghĩa cử thuyết phục hoàn toàn hợp tình hợp lý, hoặc là ca ngợi quân vương thương xót thần tử. Lão thần kia bị đại thần bên cạnh lén kéo lui lại, tự biết lỡ lời, đành phải ẩn nhẫn không nói.

Bắc Dận vương tuy biết Hoàng đế muốn lấy quyết định này lắng việc này xuống, song lại không biết từ chối thế nào, càng không biết nếu mình cứ khăng khăng kháng chỉ sẽ mang lại hậu quả gì cho Phượng Vũ. Đương khổ sở, không khỏi nhìn sang Thái tử vẫn luôn một mực im lặng. Lại thấy Da Luật Trăn đứng yên không nói, khó mà nhìn ra thái độ của anh ta đối với chuyện này rốt cuộc thế nào.

Bấy giờ Long Khánh đế cũng nghiêng mặt qua hỏi: “Trăn nhi, con thấy thế nào?”

Da Luật Trăn ấy mới hành lễ thưa: “Phụ hoàng quyết định như vậy, là bồi thường tốt nhất với cả Bắc Dận vương cùng Phượng Vũ.”

Tĩnh vương thuận đó chắp tay: “Bệ hạ, tiểu vương nguyện ý sau này hàng năm dâng thêm nhân sâm quý của Sóc Phương, để bày tỏ nỗi áy náy với việc Phượng Vũ bị thương. Nói miệng không bằng chứng, có thể ghi vào hòa ước làm căn cứ.”

Long Khánh đế gật đầu, ống bào vừa nhấc, nội thị tức thì dâng bút mực giấy nghiên cùng bạch ngọc quốc tỷ lên. Tĩnh vương bước lên mấy bước, khấu bái hành lễ, đưa tay nhận bút lông sói, phong giấy Tuyên Thành trắng nõn trải trước mắt, trước khi đặt bút, khóe mắt hắn khẽ quét, nhìn về phía Bắc Dận vương.

Bắc Dận vương siết chặt hai đấm, thân thẳng tắp như cột, lại không nói thêm gì.

Long Khánh đế chau mày nói: “Bắc Dận vương, lời trẫm vừa nói, ngươi có nghe thấy không? Vì sao vẫn đứng bất động không nói? Hay là không muốn?”

Bắc Dận vương cắn chặt hàm, chậm chạp khom người, nặng nề khấu đầu, dập vang cả tiếng trầm đυ.c.

“Thần lĩnh chỉ, tạ Thánh thượng long ân.”

***

Từng nét bút lông sói vạch ra, ấn tỷ bạch ngọc hạ xuống ngay ngắn, hòa ước hai nước liền thành chuyện đã định.

Trống nhạc nổi lên, quần thần chúc mừng, trong điện Sùng Quang ấm áp như xuân. Bắc Dận vương đứng thẳng một bên, không hòa cùng người xung quanh, nhịn hồi lâu, rốt cuộc đợi đến lúc Long Khánh đế bãi triều, mấy người Tĩnh vương thì được mời đi dự tiệc rượu. Bắc Dận vương vốn cũng được mời dự tiệc, nhưng ông lại lấy cớ Phượng Vũ ở nhà còn cần chăm nom, từ chối bữa tiệc.

Long Khánh đế biết trong lòng ông vẫn không thoải mái, nên cũng không bắt ép, thế là chúng thần kéo nhau đi dự tiệc, không bao lâu đã lần lượt rời đi. Lúc Bắc Dận vương bước khỏi đại điện, đám quan viên văn võ hễ đi ngang ông đều hoặc thật hoặc giả tiến đến chúc mừng.

Nhưng ông vẫn sắc mặt xanh xám, không bày được mảy may vui vẻ.

Mắt thấy Da Luật Trăn cùng Thái phó một trước một sau bước xuống thềm dài, ông sải bước nhanh chóng đuổi tới phía sau hai người, nói: “Thái tử điện hạ.”

Da Luật Trăn dừng bước quay đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh. “Bắc Dận vương có chuyện gì sao?”

Trong lòng ông có rất nhiều lời chất nghẹn, đè nén nửa buổi, mới nói: “Chuyện điện hạ nói hôm qua, cứ vậy thôi sao?”

Da Luật Trăn hơi khẽ giật mình, liếc mắt nhìn Thái phó, Thái phó lặng yên không tiếng động rời khỏi. Trên thềm dài trống trải chỉ còn lại hai người họ.

“Chuyện hôm qua?” Da Luật Trăn lại hệt như quên mất, qua một thoáng mới nói, “Bây giờ phụ hoàng đã ký hòa ước với Tĩnh vương, nói lại chuyện lúc trước thì có ích gì?”

“Rõ ràng điện hạ cũng không muốn cứ vậy mà buông tha Sóc Phương, sao lại ẩn nhẫn không nói tiếng nào?”

“Đêm qua ta với ngươi đã nói trước mặt phụ hoàng rồi, chỉ cần Phượng Vũ mở miệng xác nhận, mọi chuyện còn có thể cải biến. Nhưng sau đó ngươi lại truyền tin cho ta, nói Phượng Vũ vẫn khư khư cố chấp, việc đã đến nước này, chẳng lẽ kêu ta hôm nay chống đối trước mặt phụ hoàng?”

“…” Bắc Dận vương không cách nào phản bác, song buồn bực vô cùng, nhịn không được mắng, “Trách lão Thái y kia miệng đầy lời nhăng cuội!”

Da Luật Trăn thoáng liếc ông, lành lạnh nói: “Vương gia lẽ nào vẫn chưa nhìn ra, tâm ý phụ hoàng đã quyết?”

Bắc Dận vương ngẩn người, Da Luật Trăn lấy khóe mắt quét xung quanh, hơi nghiêng mặt qua, tựa như dõi xa xăm, ra vẻ lơ đãng nói: “Đêm qua sau khi ngươi và ta rời đi, Hồ thái y liền bị tuyên gấp yết kiến.”

Lòng Bắc Dận vương nguội lạnh, Da Luật Trăn bùi ngùi: “Nếu như Phượng Vũ có thể nói ra gì đó, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn, đáng tiếc…” Anh ta ý vị sâu xa quan sát Bắc Dận vương, kế đó lại chắp tay nói, “Bản cung còn phải dự yến tiệc, thứ cho không thể tiếp được.”

***

Lúc Bắc Dận vương về đến vương phủ đã là gần giữa trưa, bước vào cổng lớn đi một mạch không ngừng, trên đường có thị nữ gia bộc vấn lễ ông cũng không đáp lại, lao thẳng như gió quét đến mảnh viện Phượng Vũ ở, khoát tay đuổi hết hạ nhân xuống, trực tiếp sải bước vào phòng.

Phượng Vũ đã ngồi dựa trên giường, nghe thấy ông tiến vào, cũng không ngẩng đầu, lặng yên không cất tiếng nhìn quyển thư tịch đặt trên chăn.

Bắc Dận vương đứng cạnh bình phong, lúc này mới xem như lần đầu tiên dưới ánh mặt trời nhìn rõ đứa con trai đã ly biệt mười năm này. Mặc dù đêm qua xảy ra tranh chấp, song nhìn gương mặt xa lạ lại mang theo vài phần quen thuộc ấy, trong lòng vẫn cảm thấy lạ thường.

Ông tiến lên mấy bước, nhìn Phượng Vũ, nói: “Thánh thượng đã chính thức nghị hòa cùng Sóc Phương.”

Phượng Vũ buông mắt, ánh nhìn rơi trên sách. Ánh nắng nhàn nhạt lướt qua gò má y, song trên người y lại tựa như có một tia hàn ý chầm chậm thấm ra từ tận sâu trong xương tủy, có thể khiến xung quanh lan thành băng.

Bắc Dận vương thấy y vẫn không nói năng gì, không khỏi tiến thêm một bước, tới chỗ cách sàng tháp không xa, ngữ khí nhấn mạnh: “Con cũng biết có nghĩa là gì chứ?”

Y từ tốn ngước mắt, màu mực nơi đáy mắt trong thoắt chốc chợt ngưng lại, lạnh lùng nói: “Đình chiến mà thôi, đâu xem là chuyện lớn?”

“Đình chiến mà thôi!” Khóe miệng Bắc Dận vương co lại, “Xem ra con chỉ một lòng mong đình chiến, mà ngay cả thân phận của mình là gì cũng quên cả rồi!”

“Thân phận của ta?” Y khẽ mỉm cười, hoàn toàn khinh nhẹ.

“Hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ huyết chiến bao năm, rốt cuộc cũng bức được Sóc Phương vào bước đường cùng, chỉ cần ra sức thêm một chút, là có thể triệt để đánh bại bọn chúng! Bây giờ lại cùng bọn chúng nghị hòa, nghị hòa! Con còn có tâm tư an ổn ngồi đây đọc sách?! Còn mặt mũi thốt một câu chẳng qua đình chiến mà thôi?!” Bắc Dận vương giận dữ nói, “Đừng có quên gốc rễ của con đến cùng vẫn là người Bắc Liêu!”

Theo thần sắc càng lúc càng nghiêm khắc của ông, ánh mắt của Phượng Vũ cũng càng lúc càng lạnh.

“Bởi vì ta là người Bắc Liêu, nên phải trăm phương ngàn kế ngăn việc đình chiến?” Y siết chặt sách, nhìn chằm chằm Bắc Dận vương gió bụi đầy mặt, “Việc ông làm không được, thì phải do ta đi làm? Hoàng đế khăng khăng muốn đình chiến, ông không phản bác được, thì quay về trút giận lên ta? Ta ngoại trừ sinh tại Bắc Liêu ra, thì có bao nhiêu quan hệ với quốc gia này nữa? Mười năm trước lúc mấy người đưa ta sang Sóc Phương, nói với ta rằng, ta gánh trọng trách chí cao vô thượng, là anh hùng của Bắc Liêu. Sau đó thì sao?”

Bắc Dận vương khống chế hơi thở của mình, khàn giọng nói: “Sau đó gì?”

Phượng Vũ ngồi đờ ở đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Bắc Dận vương, lại không nói tiếp. Ánh mắt của y trống rỗng thê lương, tựa như chôn cất vô vàn bi thương, lại như đã hỏa táng hết mọi niệm tưởng.

“Cho nên ta bảo con nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao con không nói?!” Bắc Dận vương bị ánh mắt như vậy của y nhìn, lại cứ hệt như bị rắn độc đăm đăm dõi mắt, đánh sâu vào đáy lòng ông toát ra cơn giá buốt. Ông không kìm nén được nữa, vọt lên túm lấy vạt áo Phượng Vũ, hai mắt đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt, “Bảo con nói sự thật con không nói, giờ lại lấy ánh mắt như vậy nhìn ta, con muốn để ta sinh hận chết đi, như vậy thì con mới vừa lòng sao?!”

Trên vai Phượng Vũ nhói buốt đau đớn, nhưng y vẫn dùng thứ ánh mắt dường như có thể thấu cả đáy lòng kẻ khác nhìn người trước mặt.

Y không có ý muốn giãy ra, chỉ lạnh lùng nhìn Bắc Dận vương, hồi lâu mới nói: “Tại sao muốn đón ta trở về?”

Bắc Dận vương nặng nề thở gấp, râu quai hàm run lên. “Con nói cái gì?”

“Ta nói, tại sao muốn đón ta trở về?” Mắt y như tro tàn, bên môi lại không tự chủ được hiện lên ý cười, “Trước giờ ta chưa từng mong đợi sẽ quay về, càng chưa từng cho rằng mình là người Bắc Liêu.”

Bàn tay Bắc Dận vương chợt giơ lên, “chát” một tiếng, nặng nề rơi xuống mặt Phượng Vũ.

Một cái tát này lực mạnh vô cùng, càng đánh cho Phượng Vũ vốn đã ngồi chật vật va vào thành giường, may mà như thế, y mới chưa rớt xuống giường.

Miệng vết thương trên vai mới vừa khép lại gặp phải tác động mạnh, tức khắc rách toạt, y thậm chí có thể cảm nhận được có máu tươi đang rướm ra. Song y chẳng bật tiếng nào, chỉ gắt gao nắm chặt mép giường, cực lực áp chế hơi thở rối loạn của mình.

Bắc Dận vương há miệng thở hổn hển, bàn tay vẫn còn giơ trên không trung, qua rất lâu mới chậm chạp thu về. Nhìn Phượng Vũ nằm trên giường, ngũ tạng ông như bị đốt, chỉ ném ra một câu: “Phế vật!”

Sau đó, siết chặt bàn tay đã chết lặng, rời khỏi gian phòng khiến ông khó mà nhịn được này.

__________