Chương 3: Ngươi chỉ là hài tử

“ Sao vậy, Duệ nhi ăn ko ngon sao……”..Khuynh Thiên nhẹ giọng vấn đáng yêu búp bê

“ Ngô!....ko có…”.Duệ Hi lắc đầu, hắn là có chút hâm mộ đệ đệ được nương như vậy uy thức ăn, hắn cũng muốn nha!....

Từ lúc tỉnh dậy, Thần Hi cứ bám chặt lấy Khuynh Thiên, một chút cũng ko rời, như thể nương của hắn ko cánh mà bay vậy, hắn mới ko cần như vậy đích, khó khăn lắm mới có người coi hắn bảo bối, như vậy ấm áp hắn ko nghĩ mất đi nha

Nhìn hai đứa nhỏ mà Khuynh Thiên cảm thấy buồn cười ko thôi, đứa lớn tính tình có vẻ quật cường, còn đứa nhỏ thì thiên về âm nhu….thật đáng yêu đích, làm cho nàng quyến luyến buông tay nha…



Thần Nhi ăn no?..”..Khuynh Thiên ôn nhu nói, tay nhẹ nhàng lau hài tử thức ăn còn xót lại nơi khóe miệng

“ Ân,…..nương…Thần nhi mệt…..” Hài tử ôm chặt lấy Khuynh Thiên an tâm nằm trong ấm áp l*иg ngực, hưởng thụ này phân dung túng…..

“ Uh…Thần Nhi, ngủ một chút là được….”

Khuynh Thiên sủng nịnh cười, thật đáng thương hai đứa nhỏ, vì thiếu chất dinh dưỡng mà thân hình so với oa nhi khác nhỏ gầy hơn, nàng nhất định phải tẩm bổ cho bọn chúng mới được…..

“ Duệ nhi…đến, nương uy ngươi…”..Khuynh Thiên sủng nịnh nhìn hài tử còn lại, đứa nhỏ này quật cường hơn đệ đệ nhiều lắm, dù muốn nhưng ko bao giờ nói ra miệng, như vậy còn nhỏ tuổi mà biết coi sắc mặt người khác, rốt cuộc bọn hắn đã sống như thế nào đây

“ Ko…cần, nương…uy đệ đệ là được…”…Duệ Hi lắc đầu nói, dù rất là trái lòng nhưng nó kiên cường đáp vậy

“ Duệ nhi, ko cần như vậy cứng rắn biết ko, nên nhớ ngươi chỉ là hài tử, cần người đau, người sủng…..ngươi rốt cuộc cũng chỉ là ta bảo bối, cho nên muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, muốn làm nũng cứ làm nũng….tất cả có ta đích, ta là nương ngươi nha!...cho nên duệ nhi chỉ cần làm hài tử là tốt rồi……”

Khuynh Thiên ôn nhu vuốt nhẹ hài tử đầu tóc, mềm nhẹ nói…

“ Ân,…”.Duệ Hi cảm động nhìn trước mặt xinh đẹp đích hắn nương, đây là nương của hắn nha!...như vậy hắn có thể làm nũng như mọi đứa trẻ khác sao chứ, hắn tuy còn nhỏ nhưng mà hắn hiểu, cha mẹ ruột của hắn rất chán ghét hắn, đúng hơn là sợ hắn cùng đệ đệ…hắn ko biết là sao vậy nhưng mà vì sống xót hắn ko

thể ko kiên cường, như vậy mới có thể bảo vệ được mình đệ đệ đích.

“ Tốt lắm, lại đây nương uy ngươi…..”

Khuynh Thiên mềm nhẹ nói, tay từng chút uy hài tử xinh đẹp….không khí thập phần hài hòa cùng ấm áp…..

*********************************************************

“ Tiểu thư rất thích hai hài tử kia…”

Hân nhi cẩn cẩn dực dực hỏi, nhìn tiểu thư như vậy ôn nhu đối với hai hài tử kia, nàng có chút kinh ngạc, tiểu thư thay đổi thật nhiều, nàng trước đây rất ghét tiểu hài tử ko phải sao

“ Ân, ko phải thật đáng yêu sao”, Khuynh Thiên cười khẽ, tay ngừng giúp hân nhi sơ đầu. tính ra hân nhi tuổi cũng bằng này thân thể, tuy ko khuynh quốc khuynh thành nhưng lại thật đáng yêu, tràn ngập linh khí khiến nàng vô cùng yêu thích ( aka!...xin giới thiệu rõ, nhân vật chính của chúng ta có sở thích khá kì quặc, ko thích vàng bạc châu báu mà yêu tiền, ko thích mỹ nam mà vô cùng yêu thích hài tử cùng nữ hài….nhưng ko phải luyến đồng hay bách hợp nha….he he…đơn thuần là thích thôi)

“ Tiểu thư, chúng ta hôm nay nhất định phải ra ngoài sao?...”

Hân nhi tiếp tục nghi vấn, chớp mắt to hỏi….uh qua nhiều ngày nghiên cứu rốt cuộc Hân nhi phát hiện, chỉ cần tỏ vẻ vô cùng đáng yêu thì tiểu thư nhà nàng dù nàng có yêu cầu vô lí thế nào tiểu thư cũng sẽ vui vẻ đi làm….nhưng mà nàng ko dám a! lâu lâu chỉ thắc mắc một chút thôi

“ Ân…..ta muốn xem một ít vải vóc…toàn y phục màu đỏ thật chói mắt…”

Khuynh Thiên cau mày

“ Chẳng phải chỉ cần hạ nhân mua là tốt rồi…”

Hân Nhi nghi hoặc

“ Ta chính mình mua có vẻ tốt..”

hơn nữa muốn thăm chút cổ đại nha, nàng đến đây đã vài ngày mà vẫn chưa xem được chợ cổ đại chẳng ko xứng với công xuyên qua lần này sao

“ Ân…”.Hân nhi gật nhẹ đầu, nàng cũng rất muốn ra ngoài dạo chơi nha, nhưng với này khuôn mặt đích tiểu thư…..ko sợ bị ách…gọi là gì ách tắc giao thông sao!!...

“ Nương……”

bên ngoài chạy vào đáng yêu tiểu hài tử, béo mập khuôn mặt, huyết sắc đôi mắt, bạch như ngọc làn da, khéo léo mũi, môi son..trông thập phần khả ái đích thị Lãnh Thần Hi…

“ Ôi!...cẩn thận…”

.Khuynh Thiên cười khẽ nhìn này nghịch ngợm oa nhi, tay ôm hắn vào lòng, hít nhẹ mùi hương thơm mát của trẻ con….



Thần nhi có việc tìm mẫu thân sao?...còn ngươi ca ca đâu?...”

Khuynh Thiên ôn nhu hỏi, mâu quang tràn đầy sủng nịnh….

“ Thần nhi muốn mẫu thân bồi ta nha!...chính là ca ca ko cho….”

Thần Hi chu môi, buồn bã đáp….

“ Ân….thần nhi thật đáng yêu đâu, lần sau muốn mẫu thân bồi cứ việc tìm mẫu thân biết ko!!...”

điểm nhẹ oa nhi cái mũi, hôn nhẹ hai má cười nói, thật khả ái đứa nhỏ….

“ Ân…”

.Thần Hi vui sướиɠ trả lời….hắn biết mẫu thân nhất định bồi hắn a, hừ!!...ca ca bảo mẫu thân còn có việc ko cho Thần Hi đi tìm…ca ca xấu lắm lừa Thần Hi đi

A …a..aa….khuynh thiên cười lớn, của nàng duệ hi đúng là đáng yêu chọc người liên đâu….

“ Thần Nhi, ca ca nói ko sai…hôm nay mẫu thân có việc ko bồi được hai ngươi rồi….đợi chiều mẫu thân bồi hai ngươi được ko?...”

Khuynh Thiên mềm nhẹ vuốt hắn sợi tóc

“ Nga!..mẫu thân nhất định phải nhanh về đích….”.Thần Hi thất vọng đáp

“ Ân,…mau tìm ca ca chơi đi, chiều nay mẫu thân nhất định bồi thường hai ngươi…”

Khuynh Thiên tiếp tục ôn nhu nói….

Thế là Thần Hi đồng học của chúng ta nặng nề đi tìm ca ca nhà hắn, ko lẽ ca ca là thần sao chứ, sao biết mẫu thân sẽ có việc nga!...!!

“ Tốt!..Hân nhi đi thôi…..”

“ Tiểu thư, ngươi định mặc như thế này đi sao….”

Hân nhi nghi hoặc hỏi. Nhìn tiểu thư nhà mình một thân lục y thanh khiết ( đồ mượn của Hân nhi), một đầu ô phát quấn nhẹ bằng một dải lụa trông thật đơn giản thanh sơ…..ko son phấn….còn đơn giản hơn cả nàng a….

“ Ân, sao vậy…có gì ko ổn sao”, Khuynh Thiên nghi hoặc… như vậy đã là rắc rối quá rồi, này đầu tóc dài nàng thật muốn cắt ngắn nha…nếu ko phải Hân nhi đau khổ cầu xin thì…..người cổ đại ăn ko ngồi rồi để tóc dài như vậy làm chi kia chứ, ko nặng đầu sao vậy trời!!!

“ Ko có gì, tiểu thư chúng ta đi thôi!!”

Hân nhi lắc đầu nói…

Tốt……

*********************************************************

“ Thật náo nhiệt!!”

Khuynh Thiên cảm thán, thật giống như tiểu thuyết thường hay nói….

“ Tiểu thư! Ngươi thích màu tím sao….”

.Hân nhi vấn, tiểu thư chọn lụa toàn màu tím nha…

“ Ân…tử y chẳng phải rất đẹp….”

Khuynh Thiên nghiêng đầu hỏi lại

“ Nga!! …..”

Người ta thường hay nói, nhân vật nữ chính xuyên về cổ đại thường hay gặp cảnh như, một sẽ thấy một đám lưu manh chọc ghẹo mỹ nữ sẽ ra tay giúp đỡ…..và hai sẽ là cảnh như thế này đây:

Trên đường một chiếc xe ngựa lao đi với tốc độ chóng mặt, người dân đều tránh né nhưng trên đường lúc này vẫn còn có một tiểu hài tử đáng yêu ( trong con mắt của nữ chủ thì hài tử đều đáng yêu đích) đang còn ngồi trên đường như đang nhặt một thứ gì đó…..và thế là với tốc độ này, đáng yêu hài tử ko bị xe ngựa cán chết mới lạ nha. Với tình hình như vậy thì Lãnh Khuynh Thiên- một kẻ cuồng si hài tử sẽ ko ngại phi ra ôm hài tử tránh thoát khỏi móng vuốt tử thần rồi….dân chúng kinh ngạc ko thôi….và bây giờ là tình trạng như vậy

Trên đường một tiểu cô nương cách ăn mặt đơn sơ như một nha hoàng…à ko còn đơn sơ hơn cả nha hoàng, ôm chặt một tiểu hài đồng ôn nhu an ủi, tuy ăn mặt thật đơn sơ nhưng vẫn ko thể che dấu hết nàng đích khuynh thế băng dung cùng cao quý ko sánh kịp khí chất….ôn nhu ko nói nên lời mị hoặc làm cho dân chúng trên đường bị mê hoặc ko thôi!!...

“ Tiểu thư, ngươi ko sao chứ..?”

Hân nhi lo lắng hỏi, tiểu thư đột ngột chạy ra đường làm nàng như nín thở, nếu lỡ như chậm một chút thì có lẽ tiểu thư…ô..ô..nghĩ đến đây thấy mà sợ…

“ Ko sao…..”

Khuynh Thiên cười nhẹ an ủi Hân nhi, nàng tuy võ công ko cao như cổ đại nhưng mà cũng học qua nhu đạo cùng các loại quyền đạo khác…thân thủ cũng thật ko sai nha…