Chương 17

Rằm tháng tư, Hoài Châu động đất, nước biển dâng cao, Hoàng đế bên trên mặc kệ không quản, thuế má lao dịch lại tăng gấp ba bình thường.

Khi bọn ta tới nơi, tướng thủ thành đầu hàng, để lại cho bọn ta một thành Hoài Châu tiêu điều hoang tàn đợi chờ ngày sống lại, nơi này là quê hương của ta.

Triều chính suy thoái, lòng dân rối loạn.

Lúc thắng lợi đang gần trước mắt, Bắc Cương truyền tin tức đến, Khả Hãn Hung Nô mấy chục năm trước đã kết minh với Đại Sở đang dẫn binh nam tiến Cần vương, mang cờ hiệu “Gi/ết thổ phỉ, bảo vệ vua Sở”.

Ta đập tay xuống bàn:

“Chẳng lẽ Hoàng đế điên rồi sao? Huynh đệ bất hòa trong nhà còn đoàn kết lại chống giặc ngoài, ông ta thì hay rồi, lại còn rước một đám sói từ thảo nguyên đến giúp ông ta bảo vệ giang sơn Đại Sở? Nhu nhược! Hèn nhát! Ngu xuẩn!”

Tạ Hòe An cất giọng châm biếm:

“Bệ hạ của chúng ta vì hoàng vị, có cái gì mà không dám làm đâu?”

“Vậy thì cũng không nên đặt con dân của mình dưới chân kỵ binh Hung Nô chứ. Quân Hung Nô nếu thật sự muốn vào đánh chiếm vào trong, mời thần dễ tiễn đi mới khó, chúng sẽ chịu rời đi hay sao?”

Tạ Hòe An không nói gì thêm.

Im lặng một hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn ta, trong mắt hắn sáng rực, hắn nói:

“Ta muốn đi, ta phải đích thân đánh đuổi quân Hung Nô trở về thảo nguyên, ta phải dùng thi thể của Khả Hãn Đê Luyến tế cha mẹ ta.”

Ta bất chợt nhớ lại, trong sơn động ngày đó, trong đôi mắt xinh đẹp của hắn đè nén nỗi căm phẫn và bất lực.

Đúng vậy, hơn mười năm trước, hoàng đế nước Sở kết minh với Hung Nô, tự tay chém đầu chủ tướng là cha hắn để làm quà mừng, tiễn quân Hung Nô về lại thảo nguyên.

Tạ thúc, linh hồn của ngài vẫn chưa được an nghỉ phải không.

Trên lầu thành, ta tập luyện cùng Tạ Hòe An.

Binh lính chia làm hai đường, ta nghỉ ngơi ở Hoài Châu, còn hắn dẫn binh tiến về phía bắc tiến đánh Hung Nô, bọn ta đã hẹn nhau, giữa tháng bảy ta tiến về phía nam, mà lúc đó hắn đã trừng trị xong đám Hung Nô, đi đường vòng để tập hợp với ta.

Dưới thành là bóng lưng hắn đã đi xa.

Hồng anh hiên ngang, quân trang lẫm liệt, nhất là cảm giác kiêu ngạo và tự hào đó, cũng phải thôi, hắn vốn chính là thế gia công tử tiêu sái hào hiệp, phóng ngựa dạo phố trong Kinh Đô kia mà.

Bảy năm, gần 2500 ngày đồng hành, chúng ta đã cùng bò ra khỏi hố tử thần, cùng nhau vượt qua gian khổ, tựa như cặp song sinh liền thể, ngươi và ta không thể chia lìa.

Đối với ta, hắn là thầy, là anh, là bạn…

Còn là gì nữa, ta cũng chẳng nói rõ được.

Nhưng mọi việc đều tự có thiên ý, ta lau nước mắt, đột ngột chạy về hướng tường thành, cất giọng hét lớn:

“Tạ Hòe An, ta ở đây đợi ngươi, ngươi phải sống, phải sống trở về cho ta.”

Hắn quay đầu lại, mỉm cười với ta.

Ta rất hiếm khi thấy hắn cười như vậy, nụ cười tựa như nước sông mùa thu, như mây trên cao vời vợi, hắn vẫy tay với ta:

“Tháng bảy, ta sẽ đem đầu của Khả Hãn về tặng ngươi.”

Ừm, hứa rồi nhé Tạ Hòe An.

Nhưng mà, sao ngươi lại thất hứa chứ?