Chương 4

Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, không dám cầu nguyện rằng có thể đ/á/n/h gi/ết để chạy ra ngoài, đó là chuyện hoang đường đến mức nào chứ? Năm ấy ta mười sáu tuổi, trong lòng ta chỉ mong, trước khi ch/ết có thể kéo thêm một hai người làm đệm lưng.

Nhưng chính lúc này, ta lại được Tạ Hòe An ôm chặt vào trong lòng.

Hắn khẽ nói thầm một câu:

“Giả ch/ế/t.”

Sau đó, hắn buông ta xuống đất.

Có một tốp kỵ binh Nhu Nhiên tiến đến, bô lô ba la một đống những từ ngữ khó hiểu, sau đó một đám những “chiến tích” như bọn ta bị buộc sau chân ngựa, kéo về hố thi thể.

Sỏi đá và cát vụn bám vào trong da thịt ta, mỗi giây mỗi phút ta đều ước mình là một người ch/ết thật sự, không thể kêu lên, không thể cử động, chỉ có tứ chi tê dại như ch/ết lặng và thời gian đang trôi qua.

Nhưng Tạ Hòe An còn đau đớn hơn cả ta.

Khi kỵ binh Nhu Nhiên cưỡi ngựa giẫm lên thi thể của bọn ta để chơi đùa, Tạ Hòe An bảo vệ ta trong lòng hắn.

Ta híp mắt nhìn lén, chính mắt ta nhìn thấy hắn bị giẫm nát cả tay trái.

Một tiếng “răng rắc” vang lên, m/á/u tanh văng tung tóe, hắn vùi đầu vào vai ta, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng rên lấy một câu.

Ánh chiều tà thê lương như màu m/á/u, ta dùng tay không để lật giở từng thi thể trong hố người ch/ế/t.

Vào lúc ta tìm đến thi thể thứ 120, cuối cùng ta cũng nhìn thấy hắn.

Cả người hắn đẫm m/á/u, mặt mũi tái nhợt, trên mũi vẫn còn một hơi thở mong manh.

Ta vừa khóc vừa cười, vùi đầu vào trong hõm cổ hắn, nghẹn ngào nấc lên một tiếng:

“Tạ Hòe An.”

Mặt trời lặn về tây.

Ta buộc Tạ Hòe An lên trên lưng, thân thể nam nhi cao một thước tám giờ đây mềm nhũn chỉ còn chút hơi tàn.

Ta vấp ngã không ngừng, sau đó lại đứng dậy đi tiếp, chân tay cứ chảy m/á/u không ngớt, sao con người lại có nhiều máu để chảy như thế nhỉ.

Mà sau lưng ta là một hố thi thể đen nghịt đến sáu bảy nghìn người, bao gồm cả những đồng đội cùng đi theo Trần phó tướng đi đánh đuổi quân Nhu Nhiên với bọn ta, tất cả đều nằm lại nơi đó.

Trên bầu trời là ánh sao tĩnh lặng, gió lạnh từ bốn phương cuốn tới khiến cho m/á/u huyết khắp tứ chi như đông cứng lại, kết vảy rồi lại bong ra, cứ thế, ta cõng theo Tạ Hòe An, đi được ba bước lại ngã, đi được năm bước lại nghỉ ngơi, chật vật đi tới thôn những người còn sống.

Ta nghĩ khuỷu tay và đầu gối ta chắc hẳn đã thối rữa rồi, thậm chí còn thấy được xương cốt bên trong, ngay cả da thịt cũng đau đớn đến tê dại.