Chương 17: Đến Tửu Trai Cư



Thẩm Vân Cẩn cùng Thái phó Chu Hành Chi và Binh bộ Thượng Thư Kỳ Trấn nhận lời mời của Lễ bộ Thị lang Lưu Nghị Thư đi tới Tửu Trai Cư dùng trà, còn nghe y nói là có người cần gặp mặt.

Buổi sáng sau khi tan triều, Lưu Nghị Thư sớm đã không thấy bóng dáng đâu, hắn vội lao ra khỏi triều đình, vẫy tay với ba người:

- Nhất định phải tới đấy!

Ba người hai mặt nhìn nhau, thấy bộ dáng này của hắn thì có chút buồn cười.

- Lưu Nghị Thư lớn hơn Vân Cẩn hai tuổi, sao làm việc vẫn còn hấp tấp như thế? - Chu Hành Chi cười nói.

- Cho nên khi tiên đế thăng quan phong tước, chỉ thiếu mỗi tên Lưu Nghị Thư. Thái phó ngài đã quên rồi sao? Ngày đó hắn còn ở trong nhà ngài say rượu, ngày hôm sau lúc lên triều đều còn mang theo một cỗ khí tức nồng nàn mùi rượu, liền bị tiên đế phê bình một trận mãnh liệt a.

- Vân Cẩn không nên học theo hắn.

- Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước Tô Kiến Khôn tịch thu toàn bộ đất đai ngoại ô, khiến dân chúng ngoại ô trôi dạt khắp nơi, Lâm Sùng cũng chẳng biết đi đâu. – Vân Cẩn đột nhiên chuyển đề tài.

Chu Hành Chi nhíu mày. Lâm Sùng chẳng biết đi đâu, con gái cũng vào Tô phủ trở thành hộ vệ, hiện giờ Lâm Sùng tay không tấc sắt, đối với Tô Kiến Khôn cũng không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, hắn còn chưa rảnh rỗi đến mức đi tìm một quan chức đàm luận thị phi trong quá khứ. Lâm Sùng cũng sẽ không chạy xa.

- Có lẽ, Lâm Sùng đang ở Tửu Trai Cư. Tiểu tử Lưu Nghị Thư mỗi ngày đều đến nhà ta gọi ta đến Tửu Trai Cư dùng trà, ta chê hắn cả ngày không có việc gì làm, liền không đi. - Kỳ Trấn nói.

- Trước đó vài ngày Lưu thị lang đã nói muốn mở một quán trà ở Thượng Kinh, có lẽ là tửu trai cư này. – Vân Cẩn đáp.

- Đã là trà lâu, vì sao hắn lại lấy chữ "Tửu"? – Chu Hành Chi hỏi.

Tửu Trai Cư…

Tửu Trai cư nằm ở phố Đông, mà không phải là ở phố Tây nơi đông người nhất Thượng Kinh. Phố Đông đa số là quán rượu, chỉ có một quán trà này, ba người lúc này mới hiểu được vì sao Lưu Nghị Thư muốn lấy chữ "Tửu", là để che mắt.

Ba người bước vào tửu trai cư, liền có tiểu nhị tiến lên đón tiếp, an bài ba người thượng tọa. Lưu Nghị Thư sớm đã chờ ở trong một gian phòng khách, nhìn thấy ba người đi vào, liền cười một câu:

- Tới thật chậm.

Hắn đứng dậy rót trà xong, liền đưa tay ra dấu mời bọn họ ngồi xuống, sau đó cầm lấy chén trà đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.

- Cho chút vỏ quýt vào, mùi vị rất ngon. - Lưu Nghị Thư nói.

Ba người tinh tế thưởng thức, đều khen ngợi trà này rất thuần...

- Lần này Lưu đại nhân muốn thu bao nhiêu tiền đây? - Kỳ Trấn trêu trọc nói.

Lưu Nghị Thư đặt chén trà xuống, nhíu mày:

- Đang định không nhận tiền của các ngươi! Trong lòng vốn đang tiếc nuối, không nghĩ tới Kỳ đại nhân lại mở miệng trước, vậy thì liền thu một trăm quan tiền đi.

- Rõ ràng là muốn ăn cướp, lại còn muốn dùng trà làm lý do thoái thác. - Vân Cẩn ở một bên cười khẽ.

- Thẩm Vân Cẩn, đồ con nít nhà ngươi thì biết cái gì? Cái này gọi là đạo kinh doanh!

Lưu Nghị Thư lo ngại bổng lộc triều đình quá thấp, liền bỏ vốn mở quán trà, đang lo không tìm được người để hợp tác kinh doanh ở đây, thật khéo liền gặp được Lâm Sùng.

Lưu Nghị Thư bỗng nhiên nghiêm mặt, không hề cợt nhả, hắn lại rót chút trà vào trong chén Chu Hành Chi, làm động tác "mời" với lão. Ba người cũng không hề cợt nhả, đều đang chờ đợi động tác tiếp theo của hắn. Chỉ thấy hắn vỗ tay, liền thấy Lâm Sùng mặc áo vải thô đẩy cửa bước vào.

Chu Hành Chi nhìn thấy Lâm Sùng cũng không có quá nhiều kinh ngạc, ngược lại là đã trong dự liệu, Lâm Sùng thở dài với bốn người, Chu Hành Chi khẽ gật đầu.

- Thảo dân bái kiến Thái phó đại nhân. - Lâm Sùng mở miệng.

Lâm Sùng có vẻ thân cận với Chu Hành Chi nhất trong đám người ở đây.

- Từ biệt đã 8 năm. Không biết Lâm Sùng có còn như lúc trước hay không?

Chu Hành Chi hỏi ra lời này, Lâm Sùng tự nhiên hiểu được, lúc trước ở trong triều chán ghét loạn đảng tranh giành, có thể tránh thì tránh, không ngờ lại dẫn đến tai họa bất ngờ, sau khi di cư đến ngoại ô kinh thành, tám năm qua không có một ngày an tâm, nếu Thẩm Vân Cẩn không đi tới ngoại ô kinh thành, chỉ sợ cả đời mình đều phải trải qua trong sự trách cứ của tổ tiên.

- Thảo dân nguyện vì Thái phó mà dốc lòng phụng sự.