Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 1: Một phát trúng đầu

Chương Tiếp »
Rạng sáng phía chân trời vừa le lói ánh sáng,một ngày vốn như mọi ngày nên yên lặng điềm nhiên,song ở một công xưởng bỏ hoang tại vùng hoang vu lại bị đoàn đoàn bộ đội đặc công bao vây,bầu không khí hết sức căng thẳng khẩn trương như dây cung bị kéo căng,chỉ vì một đám phần tử khủng bố kèm hai bên người lãnh đạo trọng yếu quốc gia,không có sợ hãi mà trắng trợn yêu cầu một số lượng tiền mặt lớn cùng với số lượng lớn súng ống,càng về sau bọn họ còn yêu cầu dâng lên văn kiện cơ mật nội bộ quốc gia.

Bộ đội đặc công nhận được mệnh lệnh lập tức chuẩn bị vũ trang đi trước,nhiệm vụ lần này cũng không dễ dàng đương nhiên không thể để cho đám phần tử khủng bố được như ý nguyện nhận được thứ bọn họ yêu cầu mà còn phải không dùng đến súng giải cứu thành công người bị bắt ra ngoài.Nhiệm vụ lần này có độ nguy hiểm cao như mấy lần ngày thường gặp phải,thượng cấp lãnh đạo lúc này liền hạ ra lệnh giao cho đội trưởng phân đội bộ đội đặc công Diệp Hòa thi hành nhiệm vụ cứu người.

“Báo cáo đội trưởng! Con tin ở lầu ba đại sảnh hình như đã bị bọn phản động đánh ngất xỉu! OVER......”

“Báo cáo đội trưởng! Bọn phản động yêu cầu ở trong nửa giờ đưa đến những thứ bọn họ yêu cầu,không thể chậm trễ! OVER......”

“Báo cáo đội trưởng! Theo dò xét trong công xưởng dự tính có hàng chục tên phản động hơn nữa bọn họ còn có vũ khí hỏa lực cực đại. OVER......”

“Báo cáo đội trưởng! Bọn phản động......”

Trong bộ đàm không ngừng hồi báo tình báo mới nhất,giọng nói không có chỗ nào mà không phải khẩn cấp vạn phần,Diệp Hòa tập trung tinh thần nhìn nơi lầu ba công xưởng bỏ hoang dường như đang suy tư cái gì,song chân mày giản ra,tròng mắt đen trong suốt ẩn chứa ung dung cùng bình tĩnh không nhìn thấy tia bối rối xao động mà chỉ thấy đồng phục tác chiến màu xanh biếc bao quanh vóc người thon dài,buộc vòng quanh đường cong uyển chuyển,không khó nhìn ra vị đội trưởng bộ đội đặc công này là một cô gái trẻ dung mạo thanh tú.

Diệp Hòa,18 tuổi đã thi vào học viện quân sự,sau khi tốt nghiệp trở thành một nữ cảnh sát bình thường nhưng bởi vì cô suy nghĩ linh hoạt,gặp chuyện tĩnh táo, thân thủ mạnh mẽ,lập nhiều chiến công lớn,vẻn vẹn chỉ dùng hai năm thời gian liền được thượng cấp chọn ra trở thành một thành viên trong bộ đội

đặc công,sau lại lập nhiều đầu công khi thi hành nhiệm vụ nguy hiểm,năng lực đã sớm áp đảo đội trưởng phân đội ngay lúc đó Lưu Hồng Vũ.Một năm sau,Diệp Hòa được tổng chỉ huy tự mình bổ nhiệm trở thành đội trưởng phân đội bộ đội đặc công,Lưu hồng Vũ là đội phó.Đảm nhiệm chức đội trưởng bốn năm qua cùng Diệp Hòa chỉ huy thi hành

hàng trăm nhiệm vụ …dưới sự hợp tác ăn ý cô cùng Lưu Hồng Vũ giải cứu con tin tỷ lệ thành công cao gần 90%,không ai sánh bằng.

Sau khi quan sát tốt địa hình,Diệp Hòa chau lại đuôi mắt,quyết đoán ra lệnh: “Phái người tiến đến giả bộ đàm phán,cố hết sức dẫn dụ bọn phản động chú ý,đội 2, đội 3 lập tức chuẩn bị công cụ leo núi,đội 2 bí mật theo tôi trèo trên tường phía trái lầu ba công xưởng đánh bất ngờ,còn đội 3 theo đội phó từ phía tường bên phải lầu ba công xưởng giải cứu con tin,những người khác ở lại tại chỗ đợi lệnh!”

“Diệp đội trưởng!” Bỗng nhiên có một giọng nói phái nam trầm ổn truyền đến,một gã đàn ông thân hình to lớn thẳng thắng phóng khoáng đi tới bên cạnh Diệp Hòa,giơ tay lên nói: “Hợp tác vui vẻ!”

Diệp Hòa nhìn vị chiến hữu kề vai cùng mình tác chiến bốn năm,trên mặt lộ ra nụ cười khó được cùng vô số lần thi hành nhiệm vụ lúc trước,vươn tay cùng hắn vỗ mạnh một cái nhưng ngay sau đó siết chặt: “Hồng Vũ,hợp tác vui vẻ!”

Lưu Hồng Vũ tự tin nói: “Vẫn như thường lệ,sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay,buổi tối cùng tham gia buổi tiệc mừng không say không về,ta mời khách!”

“Được!”

Diệp Hòa cười gật đầu,nói xong xoay người mang theo đội 2 hướng

bên trái công xưởng đi tới.

Đã là bộ đội đặc công ai cũng phải chịu qua huấn luyện nghiêm khắc,từ vách tường leo lên lầu ba công xưởng cũng không phải việc khó,Diệp Hòa dẫn đầu từ cửa sổ nhảy vào như con mèo thoăn thoắt khi rơi xuống đất không một tiếng động,nhạy bén nửa ngồi sau một thùng giấy khéo léo che dấu tốt,tất cả động tác làm liền một mạch không chút

sơ hở.

Ngoài cửa sổ tám tên đội viên đặc công còn chưa theo thứ tự tung mình mà vào thì mấy tên phản động đã phát hiện bên này có đều dị thường,cảnh giác mang súng nhẹ bước đi tới,nghĩ xem xét động tĩnh ngoài cửa sổ.

Diệp Hòa ngừng thở,hai tay siết chặt khẩu súng lục HKP7 dán chặc trước ngực,chăm chú nhìn trên mặt đất,thấy nước bùn mặt đất chiếu ra ba cái bóng dần dần tiến tới,căn cứ bóng người phản chiếu phán đoán vị trí đối phương,quyết đoán lộng vòng một cái che dấu thân hình trong thùng giấy đồng thời liên tục bóp cò,chỉ nghe thấy ba tiếng súng vang lên,ba tên phản động thân thể cường tráng liền ngã trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng súng,đám phản động bao quanh con tin cũng rối rít cảnh giác,Diệp Hòa lúc này liền ném ra hai quả đạn khói,ở một mảnh sương khói dày đặc bao phủ,bọn phản động chỉ có thể miễn cưỡng xác định phương hướng,dùng súng điên cuồng bắn càn quét khắp nơi,Diệp Hòa sớm biết sẽ như thế,nên sau khi ném ra đạn khói liền giẫm lên thùng giấy nắm chặt dây thừng leo lên nóc nhà,nhanh chóng leo lên khung sắt xà ngang trên cao tránh thoát này một trận súng bắn xối xả như mưa.

Sau khi liên tiếp vang lên tiếng súng,bên trong nhà xưởng khôi phục yên tĩnh như chết,nơi này chỉ có cái thùng giấy dùng để che chắn mà hiện tại đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ,đám phản động dường như cũng biết điểm này,lường trước không thể nào có người ở nơi đạn súng dày đặc mà

trốn thoát nhưng không người nào tiến lên xem mà đợi sương khói tản đi mới cẩn thận tra xét.

Mà Diệp Hòa muốn đúng bọn họ tin tưởng như vậy!

Thừa cơ hội được màn sương dày đặc che chắn,ngoài cửa sổ tám tên đội viên đặc công theo thứ tự vô thanh vô tức leo tường mà vào,hết thảy vốn thuận lợi tiến hành không lường trước cuối cùng có một gã đội viên cũng đang lúc rơi xuống đất phát ra tiếng động rất nhỏ.Chỉ một âm thanh cực nhỏ lại có thể khiến đám phản động nhất thời đề cao cảnh giác,tám tên đội viên đặc công vội vàng phân tán,vừa quay cuồng tránh né vừa dùng súng bắn trả chiến đấu hết sức căng thẳng,bên trong nhà xưởng tức khắc khói thuốc súng bắn ra mưa loạn thành một đoàn.

Tuy rằng gặp phải sai sót cũng may đám phản động vì vậy rối rít đem lực chú ý đặt ở bên trái nhà xưởng,cầm súng chậm rãi đi tới,vẻn vẹn chỉ để lại hai người canh giữ ở bên cạnh con tin,để đội phó có cơ hội dẫn dắt

đội 3 từ bên phải nhảy vào giải cứu con tin.

Mặc dù cho rằng đám con tin là bảo đảm trọng yếu nhất của bọn phản động,không đến giây phút cuối cùng sẽ không hạ thủ gϊếŧ,nên tạm thời không cần phải lo lắng bọn phản động gϊếŧ con tin nhưng dù sao kẻ địch cũng không ít chúng ta chưa chắc có thể đoạt lấy phần thắng.Diệp Hòa đứng ở trên khung sắt xà nhà,ở trong sương mù dày đặc căn cứ vị trí đối phương tác xạ đạn phân rõ phương hướng địch nhân,mặc dù mỗi một lần bóp cò đều cách một khoảng thời gian,thủ pháp tác xạ tinh chuẩn mỗi một mai đạn đều có thể đánh gục một gã địch nhân,có thể nói là thần kỳ.

Thanh âm tiếng súng vang lên liên miên không dứt,vang dội nhĩ tế,đội viên đặc công mặc dù được huấn luyện nghiêm khắc nhanh nhẹ tránh né đạn bay đến,song ở hoàn cảnh không còn vật che chắn,các đồng đội bộ đội đặc công trong cơn mưa đạn vẫn từng người từng người ngã xuống.

Nhận thấy xảy ra tình trạng xấu,Diệp Hòa ánh mắt trầm tĩnh

bóp cò vừa khẽ chau lại chân mày,Lưu Hồng Vũ sao còn chưa tới?

Đang lúc này,đối diện rõ ràng truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết,hai gã phản động trông chừng con tin trúng đạn ngã xuống đất không dậy nổi,hiển nhiên là đội phó mang theo đội 3 tấn công đi vào.

Đội phó chạy tới khiến cho tình thế có phần chuyển biến tốt,ở một mảnh súng vang lên cùng tiếng kêu gào thảm thiết,chiến đấu kịch liệt.....

Qua hồi lâu,sương khói rốt cục tản đi,Diệp Hòa dùng một phát súng giải quyết xong tên phản động cuối cùng nhưng ngay sau đó dõi mắt nhìn,lại thấy trên mảnh đất trống trãi trong nhà xưởng chỉ còn lại hai người cô cùng khuôn mặt bị thương của Lưu Hồng Vũ,trên mặt đất nằm ngổn ngang vô số thi thể trúng đạn,có cả bọn phản động cũng có đồng đội nhiều năm qua cùng cô kề vai chiến đấu,mười sáu đội viên đặc công thuộc đội 2 đội 3 cũng không còn.Cô nắm chặc quyền nhìn thi thể chiến hữu gào thét điên cuồng,dĩ vãng thi hành nhiệm vụ còn khó hơn lần này cũng chưa từng chết hết toàn đội.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Diệp Hòa đứng ở bên cạnh thi thể đồng đội tiểu Quang quen biết đã lâu chậm rãi ngồi xổm xuống,hắn mặt hướng lên trời,phía dưới một mảnh máu đỏ tươi hiển nhiên là bị bắn từ sau lưng.Diệp Hòa hiểu rõ cá tính tên này kiêu ngạo lại rất chú trọng hình tượng,kiên định đưa tay muốn đở dậy.Nhưng khi ở Diệp Hòa nâng lên người hắn,theo máu tươi liên tục không ngừng từ vết thương l*иg ngực chảy xuống rơi ra một viên đạn.Diệp Hòa sửng sốt,viên đạn đoạt lất tiểu Quang cô vô cùng quen thuộc,chính là loại đạn đội đặc công chuyên dụng!

Cô đột nhiên ý thức được cái gì thì sau ót truyền đến một trận đau nhức,một viên đạn vô tình xuyên thấu đầu cô,máu tươi ùa nhau theo đó túa ra.

Trước khi mất đi ký ức,Diệp Hòa mặt chảy đầy máu tươi chậm rãi quay đầu,chỉ nhìn thấy trong mắt Lưu Hồng Vũ lóe lên điên cuồng cùng ghen ghét.

Hắn hận cái gì?

Là hận năng lực của mình không bằng một người phụ nữ? Hận bị một người phụ nữ đoạt đi công lao? Hay hận vị trí của mình bị người phụ nữ này thay thế?

Bốn năm kề vai chiến đấu thì sao chứ cùng chung hoạn nạn thì tính cái gì?

Không thể nhận được đáp án,chỉ thấy trước mắt tối sầm,Diệp Hòa nhanh chóng mất đi năng lực suy tư.
Chương Tiếp »