Chương 27: Lo Lắng Cho Cô

Cô tới đây được mấy ngày rồi nhưng chưa ra ngoài thăm quan bao giờ. Hôm nay ra ngoài mới ngỡ ngàng và bất ngờ, thật sự không nghĩ tới bên ngoài lại đẹp như vậy, phía sau căn biệt thự trồng một vườn nho và một số cây ăn quả. Phía trước trồng rất nhiều loài hoa đẹp mà cô không biết tên.

Cô ngồi dưới vườn nho, ánh mắt nhìn những chùm nho mọng đỏ phía trước. Bỗng nhiên có một con mèo từ đâu chạy ra, cô đứng dậy đi về phía của nó.

“Mày bị lạc sao? Hay mày bị nhốt ở nơi này giống tao?”

Tiêu Dao ngồi xuống muốn chạm vào nó nhưng con mèo rất hung dữ, bỗng nhiên nó kêu lên một tiếng và cào mạnh vào tay cô. Tiêu Dao ôm chặt cánh tay bị cào, móng nó rất sắc, vết cào rất sâu thấy cả thịt lòi ra. Con mèo gây chuyện xong liền chạy thật nhanh về trước, để lại Tiêu Dao với gương mặt trắng bệch.

Cô nhìn những giọt máu đang chảy không ngừng từ cánh tay, môi bất giác mỉm cười nghĩ, hay là cô cứ ngồi như vậy đến khi máu chảy hết, lúc đó Lam Thiên Hạo có trách cô cũng không được?



Đầu buổi trưa ở một nơi khác, trong một phòng rộng rãi đầy mùi vị của tìиɧ ɖu͙©. Lam Thiên Hạo mặc trên người chiếc áo ngủ dài, bên trong hắn không mặc thứ gì. Bàn tay vuốt ve xương quai xanh của người phụ nữ trong lòng, ánh mắt nhìn phía xa.

Người phụ nữ trong lòng thấy bàn tay hắn có chút thay đổi hỏi: “Anh sao vậy?”

Lam Thiên Hạo dừng ánh mắt trên người cô ta nói: “Còn không phải vì em vắt kiệt sức lực của anh sao? Đúng là tiểu yêu tinh.”

Triệu Hiểu Hiểu cười quay người áp mặt vào bàn tay hắn nói: “Là do anh mà, là anh mới sáng đã muốn người ta. Hôm nay anh sao vậy? Em thấy tâm trạng anh không được tốt.”

“Không sao, chỉ là gần đây công việc nhiều nên mệt.”

“Tối nay anh ở lại không?” Triệu Hiểu Hiểu vuốt ve trước ngực của hắn hỏi.

Lam Thiên Hạo nhìn xa xăm, lúc này về nhà nhìn gương mặt quật cường của Tiêu Dao hắn không muốn. Mà cô cũng không muốn nhìn thấy hắn, nếu đã vậy hắn sẽ ở ngoài để cô không phải khó chịu nữa. Hắn gật đầu nói: “Tối nay ở lại với em.”

Người đàn ông nói xong cúi đầu xuống hôn môi cô ta, hai người cứ như vậy triền miên không dứt. Bàn tay của Triệu Hiểu Hiểu đi vào trong áo ngủ của người đàn ông sờ sờ, đôi môi của Lam Thiên Hạo cong lên đầy thích thú. Triệu Hiểu Hiểu luôn biết hắn cần gì, cũng chỉ có cô ta khiến hắn vui vẻ.

Lúc này điện thoại trên bàn của người đàn ông vang lên hắn dừng lại động tác của mình, hắn kéo người về trước lấy điện thoại. Khi nhìn thấy tên hiện trên đó đôi lông mày bỗng nhiên nheo lại.

“Alo?” Hắn hỏi đối phương.

“Cậu Lam, cô Tiêu bị mèo cào, vết cào rất sâu còn chảy máu rất nhiều, vết thương sưng lớn, cô ấy đang sốt.” Giọng của vυ" Dung vang lên có chút gấp gáp.

Lam Thiên Hạo bỗng nhiên đứng dậy đẩy bàn tay đang ôm cổ hắn của Trương Hiểu Hiểu ra nói: “Tôi sẽ về ngay, gọi điện thoại cho Chu Tùng Lâm trước đi rồi tôi sẽ về.”

Nói xong hắn tắt điện thoại, chạy nhanh về trước mặc quần áo. Triệu Hiểu Hiểu ngồi dậy, trên người cô ta không mặc gì hỏi: “Không phải anh vừa bảo tối nay sẽ ở lại với em sao?”

“Anh có chuyện phải về, em nhớ uống thuốc nhé? Hôm khác anh sẽ tới với em. Nhớ uống thuốc đấy.”

Nói xong hắn chạy nhanh về phía cửa. Để lại Triệu Hiểu Hiểu với gương mặt tức giận, lại là con nhỏ đó, mỗi lúc cô ta đang vui vẻ cùng hắn đều là nó xuất hiện, đây là lần thứ hai hắn bỏ đi vì nó. Triệu Hiểu Hiểu nhìn lọ thuốc trên bàn, lại nhìn xuống bụng mình, cô ta không tin mình không thể mang thai con của hắn. Dù kết quả có là gì cô ta cũng muốn thử một lần.

Lúc trước Lam Thiên Hạo từng nhắc nhở và cảnh cáo cô ta rằng, nếu cô ta dám không uống thuốc và để có thai hắn sẽ không tha thứ, nhưng lần này cô ta muốn thử, muốn xem những lời nói của bác sĩ kia là đúng hay là bịa ra.

Điện thoại trên bàn của Triệu Hiểu Hiểu vang lên, cô ta cười cầm điện thoại nói: “Alo?”

“Hiểu Hiểu à? Tối nay cậu rảnh không? Đi uống chút rượu không?” Người bên kia hỏi.

“Lâm Lâm, đúng ý tớ quá, tớ cũng đang có chuyện đây. Gặp nhau rồi nói chuyện nhé?” Triệu Hiểu Hiểu nói.

“Được, gặp lại sau.” Lâm Lâm bên này tắt điện thoại quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường nói:

“Em gọi rồi.”

“Em làm tốt lắm, chuyện tiếp theo phải làm như thế nào em hiểu đúng không?” Người đàn ông đi tới ôm cô ta từ phía sau.

“Em hiểu rồi, anh yên tâm. Thiên Hàn, sau chuyện này chúng ta bắt đầu lại được không?” Lâm Lâm cầm tay người đàn ông hỏi.

“Đương nhiên là được, nhưng nếu nó thất bại chắc em hiểu được kết quả đúng không? Em là người ở bên cạnh anh lâu nhất, cũng hiểu anh và biết anh muốn gì, vậy nên em nhất định phải làm tốt.” Lam Thiên Hàn nói xong đặt một nụ hôn lên trán cô ta.

“Em hiểu rồi, nhất định em sẽ không thất bại.”

“Mong là như vậy. Lên giường chờ anh, anh đi tắm rồi sẽ ra với em.” Nói xong hắn quay người về phía phòng tắm.

Lâm Lâm nắm chặt tay lại, cô ta biết mình là công cụ trong tay của Lam Thiên Hàn. Cô ta yêu nên sẽ làm tất cả vì anh.



Lam Thiên Hạo trở về căn biệt thự trên núi rất nhanh, vào trong đã thấy Chu Tùng Lâm. Tiêu Dao gương mặt trắng bệch ngồi bên cạnh anh ta.

“Cô ấy sao rồi?” Lam Thiên Hạo hỏi.

“Vết cào rất sâu, thấy cả thịt bên trong nên cô ấy sốt. Tôi muốn cho cô ấy uống thuốc, nhưng vυ" Dung nói cô ấy đang mang thai. Cô ấy là ai vậy? Sao lại ở nơi này?” Chu Tùng Lâm hỏi.

“Vậy làm thế nào cô ấy mới hạ sốt?” Lam Thiên Hạo không trả lời mà hỏi.

“Trước hết phải thường xuyên lau người giúp cô ấy hạ sốt, vết thương tôi sẽ bôi thuốc để nó không sưng và giảm đau.” Chu Tùng Lâm nói.

“Được, vậy cậu bôi thuốc cho cô ấy đi.” Lam Thiên Hạo nói.

Chu Tùng Lâm bôi thuốc vào vết thương của Hạ Lâm, lông mày cô nheo lại, trên trán và mặt mồ hôi chảy xuống không ngừng. Tiêu Dao khó chịu muốn đẩy tay ra không muốn người ta chạm vào vết thương của mình.

Lam Thiên Hạo thấy vậy chạy nhanh tới bên cô, để cô dựa vào vai mình. Hắn nắm chặt tay cô, để Chu Tùng Lâm bôi thuốc. Cả quá trình hắn đều nhìn gương mặt của cô, trái tim hắn cảm giác rất đau, giống như bản thân đang chịu đựng chính cái đau đó.

Sau khi bôi thuốc xong hắn bế cô lên gác, đặt cô xuống giường. Nhẹ nhàng kéo chăn lên người cô, bàn tay bị thương đặt bên ngoài. Người rất nóng, phụ nữ mang thai mà sốt sẽ không cho cả hai. Nghĩ tới đây lòng hắn càng lo lắng hơn, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Lam Thiên Hạo quay người bước ra ngoài, nhìn thấy vυ" Dung hắn nói: “Vυ" ở lại với cô ấy, con ra ngoài có việc chút.”

Vυ" Dung gật đầu bước vào trong phòng, Lam Thiên Hạo bước xuống cầu thang, hắn biết ở dưới phòng khách còn một người muốn nói chuyện với hắn.

“Cô ấy là người phụ nữ cậu chọn?” Chu Tùng Lâm không quay đầu hỏi.

“Đúng vậy, cô ấy là người sẽ sinh con cho tôi.”

“Cậu nghĩ kỹ rồi sao? Tớ thấy cô ấy không hề thích, cậu ép buộc cô ấy?”

“Đúng vậy, tôi ép buộc cô ấy.”

“Cậu yêu cô ấy rồi?”

Lam Thiên Hạo dừng chân, hắn bất ngờ vì câu hỏi vừa rồi của Chu Tùng Lâm. Cái gì mà yêu chứ? Trước giờ hắn chỉ quan tâm và yêu duy nhất một người phụ nữ tên Triệu Hiểu Hiểu mà thôi.

“Tại sao không trả lời? Vì cậu không biết phải trả lời như thế nào đúng không?” Thấy Lam Thiên Hạo không trả lời Chu Tùng Lâm liền hỏi.

“Cậu không cảm thấy buồn chán sao?” Lam Thiên Hạo lạnh lùng nói.

“Tớ thấy được cậu lo lắng cho cô ấy, nếu không yêu tại sao lại lo lắng như vậy? Cậu là một người nếu đã không quan tâm dù kẻ đó có chết cũng nhất quyết không quan tâm, lúc vυ" Dung gọi điện cậu đang ở chỗ của Triệu Hiểu Hiểu đúng chứ? Cậu bỏ rơi cô ta vì cô ấy, vậy mà nói là không quan tâm và lo lắng sao?”