Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lóe Hôn Nuôi Con Phú Nhất Đại

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kể từ khi Diệp Bạch chuyển đến căn hộ này, mức sống của hai ba con Hàng Viễn đã được cải thiện không ít.

Mỗi buổi sáng đều có người chuẩn bị xong bữa sáng rồi gọi dậy ăn, bữa sáng rất phong phú, bánh bao xíu mại, sandwich hay sữa đều có đủ, thậm chí còn có thể gọi đồ ăn vào buổi trưa và buổi tối, tất nhiên Hàng Viễn thường không có phần lộc ăn này.

Diệp Bạch mua rất nhiều dụng cụ nhà bếp như chảo, nồi áp suất, nồi hầm, nồi chiên không dầu, bếp từ, lò nướng và vỉ nướng… Không gian phòng bếp lớn như vậy mà để trống thì rất lãng phí!

Thực ra cậu cũng muốn mua một ít cây xanh, giấy dán tường, gối ôm các loại để trang trí nhà. Nhưng nghĩ lại dù sao đây cũng không phải nhà cậu, giống trống khua chiêng như vậy cũng không thích hợp nên thôi không làm nữa.

Sau khi Ngô Địch phát hiện cậu và Hàng Viễn ở cùng nhau thì rất kinh ngạc, không ngờ tiến độ giữa bọn họ nhanh như vậy, lần trước hỏi Diệp Bạch, cậu nói bọn họ chỉ mới gặp nhau có mấy lần, lần này hỏi, khá lắm, đã sống chung luôn rồi!

Ngô Địch ồn ào đòi mọi người tụ họp gặp mặt làm quen với nhau, sau này đều sẽ là bạn bè.

Diệp Bạch hỏi Hàng Viễn, anh không phản đối chuyện tụ họp, cơ mà... anh không có bạn bè.

Diệp Bạch: "..."

Hàng Viễn giải thích: “Bạn thân nhất của tôi có lẽ là bạn cùng phòng thời đại học, nhưng hai người đang ở nước ngoài học chuyên sâu, còn một người thì đang đi làm ở nơi khác nên không thể đến được.”

“Được rồi. Thế khi nào anh rảnh?”

Hàng Viễn kiểm tra kế hoạch làm việc tuần này của mình: “Cuối tuần này không cần tăng ca.”

Diệp Bạch làm dấu OK: "Được, để tôi hỏi thời gian của bọn Ngô Địch. Nếu không có vấn đề gì thì cuối tuần chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm."

Hàng Tử Mục ngẩng đầu: “Con muốn ăn tôm hùm lớn!”

Diệp Bạch nhéo má cậu bé nói: “Được thôi, chúng ta ăn hải sản, tới lúc đó cho con ăn no luôn.”

Cậu bé nhào tới ôm đùi cậu: “Chú Diệp thật tốt! Chú Diệp, chú có thể làm ba của con được không? Con muốn đổi ba!”

Hàng Viễn: “…” Thằng nhóc này ngứa đòn à.

Diệp Bạch cười ôm cậu bé: “Ba con đối xử với con không tốt sao? Nếu như con đổi thì ba con sẽ rất đau lòng đó.” Cậu nháy mắt ra hiệu với Hàng Viễn, để anh giả vờ diễn theo.

Hàng Viễn vờ như không thấy, từ trước tới nay anh không chiều con cái nên nói thẳng: “Nếu con đổi ba, thì chú Diệp của con cũng phải đi cùng ba.”

“Dựa vào đâu cơ chứ?!”

Hàng Viễn thản nhiên nói: “Dựa vào việc chú Diệp là bạn trai của ba.”

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy!” Diệp Bạch trừng anh, sao anh lại nói những lời này trước mặt trẻ con.

Hàng Viễn nói hợp tình hợp lý mà, có nói sai đâu.

Hàng Tử Mục cũng không khóc, cậu bé cứ như một con bê nhỏ, nghiến răng nắm chặt tay, dùng toàn lực đấm vào chân Hàng Viễn một cái.

Ngay cả một người đàn ông cao lớn chân dài như Hàng Viễn mà cũng bị đấm đến lảo đảo một chút: “Chậc, sức lực của thằng bé này cũng không nhỏ nha.”

Hàng Tử Mục hừ một tiếng, ưỡn ngực kiêu ngạo, còn không quên trách móc anh: “Ba hư!”

Ba người ồn ào một hồi, chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ ngơi, bắt đầu dỗ dành thằng bé tắm rửa rồi đi ngủ.

*

Tới cuối tuần, Diệp Bạch dậy sớm nấu ăn như thường lệ, giúp Hàng Tử Mục đánh răng rửa mặt thay quần áo, còn cùng nhân viên quét dọn vệ sinh theo giờ dọn dẹp nhà cửa một lượt, giống như một chú ong nhỏ chăm chỉ.

Còn Hàng Viễn vì hôm qua làm việc quá muộn nên đến chín giờ rưỡi mới thức dậy.

“Chúng ta đi siêu thị mua sắm đi, trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi.” Sau khi đợi anh ăn sáng xong, Diệp Bạch đề nghị.

Hàng Viễn đương nhiên đồng ý.

Hàng Tử Mục cũng ồn ào muốn đi nên hai người đành dẫn cậu bé theo.

Căn hộ mà Hàng Viễn mua có vị trí rất tốt, rất gần khu thương mại, trường học, bệnh viện và ga tàu điện ngầm, một mét vuông ít nhất là 100.000 tệ, Diệp Bạch ước tính tổng giá trị của căn hộ này chắc cũng phải khoảng 20 triệu, không biết là anh Hàng mua trả góp hay thanh toán luôn.

Càng nghĩ càng thấy chua xót, sao sự chênh lệch giữa người với người lại lớn đến vậy o(╥﹏╥)o

Nhưng cậu vẫn có chút tự hào, dù sao người đàn ông xuất chúng như vậy cũng chính là bạn trai của mình mà (*▽*)

Chỉ mất vài phút lái xe là đến siêu thị, đây là một siêu thị lớn mới được xây dựng cách đây không lâu, bên trong rất mới và náo nhiệt.

Ngay từ lúc bước vào Hàng Tử Mục đã lập tức để mắt tới khu trò chơi trẻ em, không thể không nói chủ doanh nghiệp quả thực là một tên gian xảo, đặt khu vui chơi ở vị trí dễ thấy nhất, đứa trẻ nào nhìn thấy mà không động lòng!

Diệp Bạch nhìn giá vé, vé vào của một bạn nhỏ là 39 tệ, có thể vào trải nghiệm nửa giờ, cũng không đắt.

Vì thế Diệp Bạch mua vé cho cậu bé, bảo Hàng Viễn cùng vào trong, trẻ con không thể rời khỏi người lớn được.

Hàng Viễn rõ ràng không muốn tiếp xúc với những quả bóng hết sức vô tri và cầu trượt trẻ con, nhưng sau khi Diệp Bạch cho anh xem danh sách mua sắm dài ngoằng của cậu, thì thiên tài kỹ thuật Hàng Viễn liền im lặng.
« Chương TrướcChương Tiếp »