Chương 16

"Cái gì đang diễn ra trong đầu cô vậy" Giọng nói của Dante xen vào những suy nghĩ rối rắm của cô, và cô tập trung sự chú ý trở lại vào anh .

"Tôi đang suy nghĩ . . . " Cô hắng giọng trước khi nở một nụ cười tự mãn và với lấy món tráng miệng của mình. "Tôi đang nghĩ rằng anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh đã làm gì sau bữa tối tối nay. Anh đã đến một trong những nơi onsen đó chưa? " Cô đang đề cập đến các spa nóng công cộng rất nổi tiếng ở Nhật Bản. "Anh có phải khỏa thân chung với ông Tanaka và ông Watanabe không?"

Anh nhăn mặt trước câu hỏi.

"Dios, không."

"Vậy thì nó thực sự không thể tệ đến vậy được, đúng không?" Cô thích thú châm chọc anh ta; vẻ bối rối khiến anh trông dễ gần hơn một chút. "Bất cứ thứ gì khơi gợi trí tưởng tượng của tôi có lẽ tệ hơn nhiều so với thực tế nhỉ ."

"Chúng tôi đi hát karaoke," anh nói, cuối cùng cũng miễn cưỡng nói và Cleo mắc nghẹn khi ăn miếng bánh pho mát đầu tiên

"Cô đang làm quá đấy" anh chế giễu khi cô ấy quơ tay trước mặt để làm dịu cơn ho.

"Karaoke?" Cuối cùng thì cô cũng có thể thở khò khè, và anh gật đầu. "Nghiêm túc đấy à?"

"Đúng. Tôi ăn ít bánh pho mát được không? " anh hỏi bâng quơ.

"Không," cô trả lời một cách thản nhiên, cố tình đút một cái nĩa khác vào miệng và nhai chậm rãi trước khi hỏi câu tiếp theo. "Anh thực sự đã hát à?"

"Sí." Mắt anh nhìn xuống chiếc bánh pho mát còn lại trên đĩa của cô. "Một miếng thôi?"



"Không," cô nói khi tiếp tục trêu chọc. "Anh đã hát gì?"

"Một chút Queen, vài Rolling Stones, một chút Nirvana, Red Hot Chili Peppers, Blondie. . . " anh nhớ lại. "Cô thực sự không có ý định ăn toàn bộ miếng bánh đó đâu nhỉ?"

"Tôi có," cô khẳng định. "Blondie? Thật luôn?"

"Và Cyndi Lauper." Anh nhăn nhó. "Cô Inokawa thực sự thích những bài hát của họ nhưng không hát được chúng vì tiếng Anh hơi nhanh với cô ấy. "

"Nhưng mấy bài đó giọng cao lắm" Cô cười phá lên.

"Tôi biết. Bây giờ chúng ta có thể ngừng nói về điều này được không? Và tôi cảnh báo cô, chuyện này chưa xong đâu. Giờ thì cho tôi chút bánh đi nào. "

"Không, là bánh của tôi. Tự mình lấy đồ tráng miệng đi! "

"Tốt thôi."

"Ôi Chúa ơi, anh đang làm gì vậy?" Cô hỏi vài giây sau đó khi anh quỳ xuống trước ghế của cô và luồn tay từ đầu gối xuống đùi cô, mở áo choàng của cô ra khi anh làm như vậy. Cô vội vàng đặt chiếc bánh của mình sang một bên trong khi cô kinh ngạc cúi nhìn anh.

"Lấy món tráng miệng của tôi," anh lầm bầm, đưa tay xuống phía dưới mông cô và kéo cô vào thành ghế cho đến khi cô hoàn toàn dang rộng trước mặt anh. Khóe môi anh nhếch lên trước khi anh ậm ừ hài lòng, cúi đầu và thưởng thức.



Cleo, món tráng miệng của cô đã bị lãng quên, nhìn chằm chằm xuống mái tóc đen của anh trong sự hoài nghi cho đến khi chiếc lưỡi điêu luyện của anh bắt đầu phát huy tác dụng của nó với cô. Cô dựa lưng vào ghế và luồn những ngón tay vào tóc anh khi đôi mắt cô nhắm nghiền.

"Oh. Chúa tôi . . . "

================================================================================

Thời gian còn lại của họ ở Tokyo trôi qua. Dante không quản lý Cleo chặt chẽ như trước nữa, chỉ vì anh không có thời gian để giám sát từng cử động nhỏ của cô. Cô đã làm việc hiệu quả và không có lý do gì để phàn nàn.

Những buổi tối của họ cũng bận rộn không kém. Họ không bao giờ nói về điều đó, không bao giờ đặt tên cho những gì đang xảy ra giữa họ, nhưng họ đã dành hàng đêm cùng nhau để có những buổi làʍ t̠ìиɦ tuyệt vời. Và khi nó kết thúc, Cleo luôn lui về phòng của mình, và Dante không bao giờ thực hiện bất kỳ nỗ lực nào để gọi cô lại. Và nếu cô từng nghi ngờ về bản chất "mối quan hệ" của họ, thì sự thờ ơ và xa cách của anh ấy trong ngày khi anh tập trung vào công việc chắc chắn đã làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng. Anh không bao giờ, dù bằng lời nói hay hành động, để mọi thứ vượt quá quan hệ công việc. Tuy nhiên, anh luôn có một chiếc bánh rán phủ sô cô la chờ đợi cô ở bất cứ phòng họp nào mà họ tham gia vào những ngày bất kỳ, và anh luôn đảm bảo rằng đĩa của cô luôn đầy ắp vào giờ ăn trưa và thực đơn hợp khẩu vị với cô. Khi họ quay trở lại khách sạn vào buổi tối, Daisuke luôn đi một con đường khác để cô có thể ngắm nhìn thành phố lâu hơn chút, điều mà cô nghi cũng là do Dante làm. Mọi thứ đều rất ngọt ngào, Cleo không biết phải đáp lại điều đó như thế nào.

Vào ngày cuối cùng của họ, vấn đề phân vùng đã được giải quyết hoàn toàn và mọi người đều có tâm trạng ăn mừng. Họ sẽ xây khách sạn mới trong vòng chưa đầy một tháng.

"Tối nay, chúng ta sẽ tổ chức một enkai để kỷ niệm dịp tuyệt vời này," cô Inokawa vui vẻ nói. "Đây là một sự kiện rất trang trọng của Nhật Bản, vì vậy sẽ có nhiều bài phát biểu, nhưng sau đó tất cả chúng ta sẽ uống rượu cùng nhau và có thêm nhiều bữa tiệc sau đó nữa."

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hướng về phía Dante rõ ràng như một lời mời gọi, và Cleo giả vờ không nhìn thấy anh nghiêng về phía người phụ nữ và mỉm cười để đáp lại. Tất nhiên là cô không ghen. Dante Damaso chẳng là gì đối với cô. Chỉ là vui vẻ một chút thôi. Một mối quan hệ qua đường chóng vánh.

Vì vậy, buổi tối hôm đó khi họ chuẩn bị rời khách sạn, Cleo đề xuất để mình ở lại. Rốt cuộc, cô tự nhủ một cách hào phóng rằng, anh ấy có thể cảm thấy hơi khó xử khi tán tỉnh cô Inokawa trong khi Cleo đang lượn lờ xung quanh.

"Cô sẽ không ở lại. Cô đã đọc đủ những cuốn sách về phép xã giao để biết rằng đó là cách cư xử vô cùng tồi tệ "anh cáu kỉnh. Anh mang tâm trạng khá tệ gần như cả một ngày, mặc dù tin tốt về khách sạn mới của anh là một tín hiệu đèn xanh.

Cleo thở dài và kiểm tra lại diện mạo của mình trong gương lần cuối. Cô đang mặc một biến thể khác của cùng một combo váy, áo khoác và áo sơ mi nhàm chán mà cô ấy đã diện cả tuần. Cô thực sự ghét tủ quần áo làm việc của mình; nó hoàn toàn không phù hợp với sở thích của cô. Cô thích ở nhà trong những chiếc quần jean rách và áo phông, hoặc những chiếc váy ngắn với chân váy bohemian dài, hơn là trong những bộ quần áo kinh dị khiến cô ấy cảm thấy như một con chim bồ câu bị buộc chặt. Cô không biết mình là ai khi cô mặc những bộ quần áo này.