Chương 2

Cô bước tới khung cửa sổ khổng lồ bằng kính khổng lồ cao từ trần đến sàn có thể nhìn ra Tokyo và toàn bộ sự rực rỡ lung linh của nó. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoạn mục như khung cảnh trước mắt. Thành phố này thật rộng lớn, và ánh sáng của nó trải dài đến tận những nơi mà mắt người ta có thể nhìn thấy. Mặc dù đứng trên tầng thứ 40 đã phần nào tránh khỏi sự náo nhiệt phập phồng của thành phố, Cleo vẫn có thể cảm nhận thấy nó đang mời gọi mình bằng một khúc ngân nga đầy cám dỗ.

Cô quay lưng lại với sự quyến rũ ấy và thấy mình đang vô tình đánh giá quá cao cái khung cảnh ngoạn mục vừa nãy. Dante Damaso cao lớn, gợi cảm, theo cách mà cô chưa từng thấy anh như vậy trước đây,với mái tóc rối, bộ râu xồm xoàm và trông anh hoàn toàn luộm thuộm. Cái dáng vẻ trông thật hợp với anh và mang lại cho anh một vỏ bọc với hình dạng một người đàn ông đơn thuần,lịch thiệp, hoàn mĩ là lớp áo ngụy biện để che giấu những thứ đáng sợ bên trong bằng những đường may hoàn hảo. Đó là hình ảnh về người đàn ông mà cô thực sự không muốn hiện hữu trong tâm trí mình, bởi vì nó khiến anh ta có vẻ giống người hơn rất nhiều - dễ gần hơn - so với bình thường.

Anh nhìn lên và tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô, và thậm chí từ phía bên kia phòng, cô có thể nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh và âm ỉ trong ánh mắt anh. Nó biến mất trong nháy mắt, và cô tự hỏi liệu bộ não mệt mỏi của mình có lừa cô nhìn thấy thứ đó hay không. Cô ngơ ngẩn tiến đến chiếc bàn cà phê tinh tế, nơi cô đang sạc điện thoại và kiểm tra tin nhắn của mình. Có vài tin nhắn, từ anh trai cô, Luc, người bạn thân nhất của cô, Cal, và một tin nhắn nói rằng cô sẽ có cơ hội trúng năm trăm ngàn đô! Tuyệt vời. Cô tự cho phép bản thân có một khoảnh khắc bay bổng trong trí tưởng tượng — với "số tiền thắng cuộc" của mình, cô ấy sẽ không cần phải dành cả buổi sáng để pha cà phê, tưới nước cho cây ficus đắt tiền của Dante Damaso hoặc ghi những câu lịch sự kiểu : "Cảm ơn vì đã làʍ t̠ìиɦ. Đừng bao giờ gặp lại nhé "kèm hoa cho những cô bạn gái ngẫu nhiên của sếp. Trong gần bốn tháng làm việc cho anh ta, cô đã phải gửi năm tờ giấy nhắn kèm theo những lời tri ân hoa mỹ, lịch sự không kém. Điều đó làm cô phát ốm.

Mũi cô nhăn lại vì suy nghĩ đó, và cô ấy nhảy dựng lên vì tội lỗi khi người trong suy nghĩ của mình gọi tên cô một cách cộc lốc.

"Vâng thưa ngài?"

"Sẵn sàng trở lại làm việc chưa?

Không hẳn.

"Tất nhiên, thưa ngài," cô nói, tự hào vì cô đã cố gắng không để lộ điều gì trong giọng nói của mình.

Cô ngồi xuống cái bàn thư ký cổ mà cô tự nhận là nơi làm việc của mình và cố gắng che đi vẻ nhăn nhó của khi mông và lưng của cô chạm vào bề mặt cứng đến mức không thể tha thứ được của chiếc ghế lưng cao được trang trí công phu. Cô quay vai và thở dài khe khẽ khi nhắm mắt lại và xoa bóp những thớ cơ đang căng cứng ở sau gáy.

"Mệt à?"

Cô giật bắn người khi giọng nói của Damaso phát ra sau lưng, nhìn lên qua vai và cô bắt gặp ánh mắt bí ẩn, u ám của anh. Anh ta tiến đến nửa thước sau lưng ghế cô và đút tay vào túi quần. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh nheo lại và thèm muốn.

"Một chút," cô thừa nhận.

Anh gật đầu, không rời mắt khỏi cô, và dường như anh đang cân nhắc những lời tiếp theo trước khi nói.

"Có muốn tôi xoa bóp cho không?"

Cleo chớp mắt, bị sốc bởi cả câu hỏi lẫn ngọn lửa đang bùng lên trong mắt anh. Cô biết rất rõ câu hỏi đó sẽ dẫn đến điều gì, dẫn đến đâu, và anh muốn cô biết điều đó. Cho đến tận lúc này, cô sẽ không bao giờ đoán được rằng người đàn ông này thậm chí có bao giờ thèm để ý đến việc cô là phụ nữ hay không, nhưng cách anh ta nhìn cô lúc này cho cô biết rằng anh đang rất khao khát thứ trước mắt anh. Anh đang kiềm chế cả đôi tay lẫn biểu cảm của mình - ngược hoàn toàn với những gì đang diễn ra trong đôi mắt anh - sự thản nhiên. Nếu cô từ chối lời đề nghị của anh ta và tất cả những gì kéo theo sau đó, cô nghĩ anh đơn giản chỉ nhún vai, và họ sẽ tiếp tục làm việc như thể khoảnh khắc điên rồ này chưa bao giờ xảy ra.

Câu hỏi là. . . cô có muốn từ chối anh ta không? Cô đang mệt mỏi, bực bội và lời đề nghị của anh ấy có thể là một cách tuyệt vời để xả hơi và thư giãn sau một ngày vất vả. Đâu có ai thiệt thòi gì? Cả hai đều đã là người lớn rồi. Sẽ không có sự lãng mạn hay tình yêu hay trái tim và hoa ở đây. Cô có thể không thích anh, nhưng sẽ là tự dối lòng nếu cô không thừa nhận cảm giác tò mò khi làʍ t̠ìиɦ với anh. Có lẽ chỉ một lần này thôi? Chỉ là nếm thử một chút. Đây là tìиɧ ɖu͙©, đơn giản và rõ ràng, và đôi khi thực sự đó là tất cả những gì người ta cần.

Dante Damaso theo dõi quá trình chuyển biến của những cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt với những biểu cảm kỳ cục của người trợ lý. Sốc và bối rối, tiếp theo là dáng vẻ sợ sệt, run rẩy, sau cùng là hứng thú. Anh không ngạc nhiên với bản thân vì câu hỏi chết tiệt đó. Cô ấy là một thứ nhỏ bé đầy cám dỗ, mà anh ấy đã cố gắng hết sức để làm ngơ vì mối quan hệ cá nhân của họ thông qua anh trai cô ấy. Vì vậy, anh đã hạn chế thời gian ở bên cô nhiều nhất có thể. Nhưng ngay bây giờ anh đã bộc lộ ra con người thật của mình. Anh phát cáu với cái cách mà một ngày của anh kết thúc, và sự thất vọng dần tích tụ khi hàng giờ đồng hồ trôi qua mà cô và anh chẳng có chút tiến triển gì. Bây giờ, sau khi nhìn thấy người phụ nữ này trong chiếc váy màu xanh dễ làm người khác bị phân tâm của mình làm anh hứng đến phát điên lên. Anh phải làm gì đó, một việc gì đó cũng được, nhưng nếu cô ấy không hứng thú, họ sẽ từ bỏ. Dù sao thì đó cũng là cách tốt nhất, nếu xét đến sự nôn nóng trong câu đề nghị của anh vào lúc này. Anh nên rút lại lời đề nghị của mình và để nguyên mọi thứ. Rốt cuộc, anh vẫn không thể nghĩ ra cách nào khác phù hợp hơn—

"Có, cảm ơn anh." Những lời thì thầm của cô khiến những dòng suy nghĩ miên man của anh ngừng lại, và anh khẽ há miệng khi nhìn cô cúi đầu xuống, vén mái tóc ngắn ra phía trước để che đi khuôn mặt của mình. Cổ họng anh khô khốc, và mọi thanh âm của sự phán xét đều tan biến khi anh nhìn tay mình chạm vào chiếc gáy mong manh đó. Anh do dự vì sự ngại ngùng khi chạm vào cô và hít thật sâu, bắt lấy một luồng hương hoa tươi mát trêu đùa các giác quan của anh suốt cả buổi tối. Khi ngón tay anh cuối cùng cũng tiếp xúc với da thịt mềm mại đang phô ra của cô, hơi thở anh run rẩy thoát ra khỏi l*иg ngực cùng lúc với hơi thở của cô.

Anh cương lên ngay lập tức, đau và căng cứng, và anh tự cho phép mình đi xa hơn, mặc dù mọi bản năng trong anh đang kêu gào rằng đây là một sai lầm.