Chương 14

Bệnh viện nhân dân quận Hồng Sơn, thành phố Giang.

Tịch Thính vừa bước vào cửa phòng bệnh thì nhận được cuộc gọi của Giang Khoát.

Cô đứng bên cửa nhìn Tịch Mẫn đang vịn vào thành giường chậm chạp tập đi, rồi đi ra cửa sổ gần nhất bên ngoài hàng lang, nhận điện thoại.

“Alo, cảnh sát Giang.”

Cô cố tình kéo dài giọng, Giang Khoát ở đầu bên kia nghe thấy thế không cầm lòng được nhướng khóe môi lên, “Sao thế?”

“Hửm? Không phải anh gọi điện thoại cho tôi trước sao? Sao lại hỏi tôi sao thế?” Tịch Thính cười một tiếng, “Cảnh sát Giang, có phải tôi đã có đầy đủ lý do nghi ngờ anh đang tìm chuyện để nói không?”

Ý đồ mà Giang Khoát vốn không hề che giấu, bị cô vạch trần hoàn toàn sau vài ba câu, nhưng lại anh bật cười theo cô.

Anh giơ tay kẹp điếu thuốc đã cháy được một nửa ở trên miệng, dí vào chỗ lõm trên đầu thùng rác, “Có chuyện.”

“Vậy anh nói nghe xem, có chuyện gì?” Tịch Thính nhìn con đường tấp nập xe cộ bên dưới tòa nhà, lướt mắt qua màn trời dần dần xám xịt nhìn về phía ngọn đèn cao cao vẫn chưa bắt đầu được bật sáng ở bên đường.

Bên trong điện thoại bất chợt vang lên vài giọng nam xa lạ gọi “Đội trưởng Giang” giống như đang chào hỏi, Giang Khoát không lên tiếng, Tịch Thính cầm điện thoại, nhẫn nại chờ đợi.

Bên đầu kia Giang Khoát chỉ gật đầu chào lại những người khác, sau đó nhanh chóng hỏi Tịch Thính: “Em suy xét xong chưa?”

“Suy xét gì cơ?” Trên mặt Tịch Thính không có nhiều biểu cảm, miệng nói những lời giả ngốc nhưng trong lòng lại biết thừa Giang Khoát đang hỏi chuyện gì.

Giữa hai người họ không có quá nhiều lần gặp gỡ, một lần là cô bị anh thẩm vấn, một lần là anh bị cô trêu chọc. Lúc thẩm vấn cũng không nói nhiều, còn lần đùa giỡn kia mới xảy ra vào ba ngày trước. Ông trời chiều lòng người để cô tóm được những dấu hiệu thể hiện nỗi lòng sâu kín của anh, cô đã nếm trải cảm giác sung sướиɠ khi trả đũa được mối thù lớn nên tất nhiên sẽ không dễ quên như vậy.

Bây giờ xem ra, Giang Khoát vẫn là người không nhẫn nhịn được gọi điện thoại cho cô trước, trong lòng Tịch Thính càng khoái chí hơn.

Giang Khoát hừ cười một tiếng, “Không có gì, ăn tối chưa?”

Giang Khoát không tiếp chiêu, Tịch Thính cũng không bực, chỉ thuận miệng than vãn một câu: “Cảnh sát Giang, trời đã tối đen cả rồi mới hẹn tôi đi ăn cơm, chẳng có thành ý chút nào cả.”

Lúc này Giang Khoát đang đứng ở hành lang tầng hai trong tòa nhà văn phòng, nghiêng mặt nhìn sắc trời vẫn chưa tối hoàn toàn bên ngoài, thuận miệng chữa lời: “Vậy ngày mai nhé?”

Tịch Thính không ngờ Giang Khoát lại dễ nói chuyện như vậy, thực sự không hợp với những gì anh ta thể hiện trước đây. Nhưng cô vẫn tiếp tục ung dung làm khó, nói năng cũng không quá rõ ràng, thậm chí còn giả vờ yên lặng một lúc, cuối cùng mới miễn cưỡng than nhẹ một tiếng, “Nếu anh đã nóng lòng như vậy, thế thì cũng được.”

Giang Khoát tặc lưỡi, trên mặt vẫn nở nụ cười, “Vậy tôi xin cảm ơn trước vì em đã nể mặt nhé.”

Khi Tịch Thính bước vào phòng bệnh với khuôn mặt tươi rói, cô nhìn thấy mẹ mình đang ngồi tựa vào đầu giường bệnh, nhấc tay đấm bóp chân.

Động tác tay của bà vẫn chưa linh hoạt lắm, chỉ có thể điều khiển cánh tay đấm lên đấm xuống, nhìn có vẻ cũng không có sức lực lắm.

“Mẹ, đi bộ mệt rồi nhỉ.” Tịch Thính ngồi xuống bên cạnh Tịch Mẫn, khom lưng nhấc hai chân của bà lên giường, bắt đầu chăm chú xoa bóp cho bà.

“Mệt gì đâu, không mệt.” Tịch Mẫn thu tay lại, yên lặng nhìn Tịch Thính thể hiện sự hiếu thảo, hốc mắt dần dần bắt đầu nóng lên, “Con đi làm cả ngày mệt lắm nhỉ.”

“Mẹ không biết rồi, công việc của con rất nhàn hạ.” Tịch Thính nghiêng đầu cười với bà, “À đúng rồi, con vừa hỏi bác sĩ Trần, anh ấy nói mẹ hồi phục rất nhanh. Mẹ à, kiên trì thêm một thời gian nữa, đợi đến khi mẹ đi lại như ý mình, chúng ta sẽ xuất viện.”

“Mẹ chỉ ước gì có thể xuất viện ngay và luôn, bệnh viện chính là cái động không đáy, ở thêm một ngày sẽ tốn thêm bằng đấy tiền. Bây giờ mẹ không có việc làm, trong nhà chỉ dựa vào mỗi mình con, mẹ thấy về nhà làm hồi phục cũng giống nhau cả.” Từ sau khi tỉnh lại Tịch Mẫn không thể nhất trí với ý kiến của Tịch Thính trong vấn đề nằm viện nữa.

“Mẹ đừng lo chuyện tiền nong, con có tiền mà.” Tịch Thính muốn cố gắng hết sức để mẹ mình bớt ưu phiền nhưng chuyện tiền bạc cô không thể nói rõ ràng được.

Nếu Tịch Mẫn biết được chỗ tiền đó đến từ đâu, e là bà sẽ bị cô làm cho chết tức tưởi. Vì dẫu sao ngay cả bản thân cô cũng không thể tỏ ra thanh cao coi chỗ tiền đó cực kỳ trong sạch.

Nhắc đến chuyện này lại làm cõi lòng Tịch Mẫn khó chịu, trên khuôn mặt gầy rộc vì bệnh tật không có chút ý cười, “Từ khi con lên đại học đến khi tốt nghiệp, mấy năm nay mẹ đều... mẹ nằm một chỗ bốn năm chẳng khác gì người chết. Không những chẳng giúp được con chuyện gì, mà còn trở thành cái cái gánh nặng nặng nhất trên người con. Trong hai ngày mẹ tỉnh lại này, mẹ thật sự cảm thấy chi bằng mình chết quách đi cho rồi. Nói cho cùng, đều tại mẹ dung túng kẻ ác, tự chuốc lấy quả báo. Những tai họa gieo gió gặt bão này mẹ đều nhận hết, nhưng dù thế nào mẹ cũng không ngờ sau khi mẹ tạo nên những tội nghiệt này, kết quả lại để con gánh chịu. Mẹ nhắm nghiền mắt nằm đó, không biết mấy năm nay con đã trải qua cuộc sống ra làm sao.”

Nói mãi nói mãi Tịch Mẫn đã bưng mặt bật khóc.

Tịch Thính thoáng nhìn về phía cảnh cửa phòng bệnh đóng chặt, thở dài nói: “Gì mà chết với chẳng không chết, gánh với chả không gánh. Mẹ à, mẹ lại bắt đầu nói mấy chuyện này rồi, mẹ biết là con không thích mẹ nghĩ đến mấy chuyện này nhất mà. Được rồi, bây giờ chẳng thà mẹ hãy nghĩ xem lát nữa ăn gì đi, món ăn trong căng tin suốt ngày lặp đi lặp lại có mấy món đấy, mẹ còn không nhân lúc con đang ở đây, cho mình đổi khẩu vị một phen?”

Tịch Thính biết rõ cảm xúc của mình trong vô số thời điểm, vào mấy đợt không có tiền nộp viện phí thuốc thang cho Tịch Mẫn, vào lúc không có tiền nộp học phí đại học, vào lúc không nuốt nổi cơm, vào lần đầu tiên cô thực hiện Bẫy thần tiên rồi suýt chút nữa bị gã đàn ông xa lạ giở trò vô lại trong đêm trừ tịch... Cô cũng đã từng vô cùng căm hận, vô cùng phẫn nộ.

Nhưng cô cũng biết, cảm xúc là thứ vô dụng nhất trên đời này, cô càng đau khổ phẫn nộ bao nhiêu thì càng chứng tỏ bản thân cô vô tích sự bấy nhiêu.

Vì thế cô cứ thế đương đầu với khó khăn tiến về phía trước, càng khó cô càng muốn tiến lên.

Ai bảo cô là con gái của Tịch Mẫn, ai bảo Tịch Mẫn đóng vai nửa tốt nửa xấu trong màn kịch ân oán tình thù của bọn họ ở thế hệ trước, ai bảo dù Tịch Mẫn đã phải trả giá bằng nửa tính mạng của mình cũng không thể kết thúc mối tình tay ba nực cười kia hoàn toàn.

Đúng, Tịch Thính coi nguyên nhân dẫn đến chuyện Tịch Mẫn bị xe đâm là do cuộc tình tay ba cẩu huyết nhiều năm về trước.

Sau vụ tai nạn xe của Tịch Mẫn, Tịch Thính đã đọc được nhật ký của bà, lúc đó cuối cùng cô mới hiểu rõ những tình tiết ẩn khuất. Nguyên nhân là một đàn em đại học của Tịch Mẫn tên là Đinh Di phải lòng Tang Nho, đồng hương kiêm bạn học đã có gia đình của Tịch Mẫn. Thế là sau bao năm bày mưu tính kế, cuối cùng Đinh Di đã tìm được cơ hội hại chết người vợ của người đồng hương kia, trở thành vợ của người đàn ông kia thành công. Còn Tịch Mẫn, bà đã đóng vai một vị khán giả vô tình, im lặng không lên tiếng trong âm mưu tình tay ba đó. Bà chứng kiến Đinh Di trở nên cuồng dại vì tình yêu, chứng kiến Tang Nho mất vợ con cái ly tán sau này. Cuối cùng, bà cũng trở thành cái gai trong mắt Đinh Di vì bản thân bà đã biết quá nhiều, suýt chút nữa đã chết dưới bánh chiếc xe cố tình đâm vào bà.

Sau khi đọc nhật ký xong, điều Tịch Thính không đồng tình nhất là thái độ dung túng làm ngơ để mặc Đinh Di tự tung tự tác của Tịch Mẫn. Vì thế trong bốn năm Tịch Mẫn bị xe đâm chấn thương, nằm liệt trên giường bệnh, đôi khi Tịch Thính cũng cảm thấy mọi chuyện đều là số phận công bằng, chẳng có gì để cò kè mặc cả, cũng chẳng cần phải ăn năn hối hận.

Thiện ác nghiệp báo, trời cao không chừa một ai.

Cô đã khuyên nhủ chính mình như vậy trong bốn năm nay.

“Ăn đại đi.” Tịch Mẫn không hề bị cô đánh lạc hướng sự chú ý, “Hai hôm trước con bảo với mẹ là Tang Nhứ sẽ đến, lúc nào con bé mới đến vậy?”

Tang Nhứ từng là bạn học cấp hai của Tịch Thính, bây giờ cũng là một trong số ít những người bạn thân của cô. Bố của cô ấy chính là Tang Nho, là nam chính duy nhất trong câu chuyện yêu hận tình thù năm đó.

Trong bốn năm Tịch Mẫn nằm viện, hai cô gái Tang Nhứ và Tịch Thính là người phải chịu liên lụy từ tội nghiệt của thế hệ trước. Mặc dù họ không gặp nhau thường xuyên nhưng thực sự họ đã nương tựa vào nhau mà sống.

Tịch Thính nhớ rằng, trong quãng thời gian Tịch Mẫn vừa bị xe đâm, nằm trong phòng bệnh ICU, khoản tiền viện phí trên trời đã buộc cô phải bán hết mọi thứ có thể bán ở trong nhà, cuối cùng vẫn còn thiếu một khoản tiền, đều là Tang Nhứ đưa cho cô.

Cô không biết vì sao một nữ sinh cũng vừa mới tốt nghiệp cấp ba giống cô như Tang Nhứ lúc đó lại có nhiều tiền như vậy, nhưng cô thật sự đã đến bước đường cùng mới tìm đến Tang Nhứ, nói cho cô ấy mọi chuyện mà cô biết, ngày hôm sau Tang Nhứ đã đứng trước mặt cô, còn đưa cho cô một khoản tiền.

Một khoản tiền cứu mạng.

Tịch Thính sẽ nhớ suốt đời.

Cho dù lúc đó Tang Nhứ là người đau khổ vô tội hơn cô rất nhiều, mẹ của cô ấy bị người theo đuổi bố cô ấy hại chết, người bố không hay biết gì bỏ mặc cô ấy ở quê nhà Cảnh Xuân, còn bản thân ông lại bắt đầu cuộc sống mùa xuân thứ hai với hung thủ gϊếŧ hại vợ mình.

“Chẳng phải bây giờ sắp đến Tết rồi sao? Một thời gian nữa cô ấy sẽ đến thôi.” Tịch Thính an ủi mẹ mình: “Mẹ cũng cố gắng lên, mẹ con ta tranh thủ năm nay về nhà ăn Tết nhé.”

Có thể là vì nghe thấy ăn Tết hoặc là vì nghe thấy Tang Nhứ sắp đến, lúc này Tịch Mẫn mới bặm môi dưới một cách khổ sở, mỉm cười, “Được, cố gắng tranh thủ về nhà sớm nhất có thể.”

Nói đoạn, bà định đứng dậy, tiếp tục luyện tập đi lại.