Chương 29

Tịch Thính rẽ vào lối ra đi xuống khỏi cao tốc, thấy chiếc xe xám bạc đã bị bỏ xa nhưng cô vẫn không dám nhấn vào chân phanh.

Hà Mộng Lị lặng lẽ bám chặt vào tay vịn bên cửa xe.

Xuống khỏi lối ra cao tốc lái thẳng đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Tịch Thính nhắm chuẩn lúc đèn vừa chuyển sang xanh, đạp chân ga hết cỡ lao về phía trước, đột nhiên có một chiếc xe SUV màu đen lao lên từ bên làn đường đang đợi đèn đỏ.

Tịch Thính hoảng hốt đạp chân phanh hết cỡ, trong cơn khủng hoảng cô mới nhận ra đó là chiếc Highlander của Giang Khoát.

Ngay tức khắc cô siết chặt vô lăng, lập tức đánh lái sang phía bồn cây xanh cao nửa người ở bên phải đường, nhưng không dám cua quá gấp mà chỉ có thể vô thức đạp chân phanh hết mức có thể.

Cú phanh xe gấp không thể ngăn được lực quán tính của bánh xe, trên mặt đường nhựa sạch sẽ lập tức xuất hiện hai vệt bánh xe màu đen trông vô cùng thảm khốc.

Giang Khoát nhận ra Tịch Thính đang cố hết sức tránh khỏi xe anh, nhưng khi cô đánh tay lái đổi hướng, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy chiếc xe hạng nhẹ kia đang có xu hướng lật nghiêng sang bên phải.

Tim Giang Khoát chợt thắt lại, nhịp tim tăng lên cực nhanh khó lòng kiểm soát trong phút chốc. Anh nghiêm mặt nhanh chóng cài số lùi, quay đầu lại nhìn phương hướng, kiểm soát tốc độ xe, chặn lại ngay bên cạnh xe của Tịch Thính.

Tịch Thính cầm lái nên dĩ nhiên cô cũng cảm nhận được thân xe đột nhiên vổng lên trong tích tắc. Vào lúc cô còn chưa kịp hoảng loạn đã nhìn thấy xe của Giang Khoát phóng đến bên cô, rõ ràng anh muốn làm vật cản một cách an toàn.

Tịch Thính chỉ có thể trông chờ vào hệ thống phanh xe.

Chân phanh mà cô đạp hết cỡ cuối cùng đã khiến chiếc xe dừng lại sát phía trước bồn cây xanh, tất nhiên, không thể bỏ qua công lao Giang Khoát đúng lúc chặn đuôi xe trước đầu xe của cô.

“Dọa chết em rồi, dọa chết em rồi...” Hà Mộng Lị túm chặt hai tay vào dây an toàn trước ngực, cơ thể vẫn nghiêng về phía trước vì xe của họ đâm vào đuôi xe Giang Khoát.

“Không sao chứ?” Tịch Thính quay sang nhìn cô ấy, những ngón tay cầm vô lăng đang lặng lẽ run rẩy.

“Em không sao, đàn chị, chị vẫn ổn...” Hà Mộng Lị quay sang nhìn Tịch Thính nhưng lại bị chiếc xe màu xám bạc lướt ngang qua cửa xe thu hút sự chú ý.

“Là Triệu Văn Khải! Chị ơi! Sao lại là Triệu Văn Khải được!” Hà Mộng Lị trợn trừng mắt, duỗi tay chỉ ra ngoài cửa xe.

Tịch Thính quay đầu nhìn ra ngoài, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng chiếc xe màu xám bạc cùng người ngồi ở ghế lái phụ đang giơ ngón tay thối về phía bọn họ.

“Em nhìn rõ chưa?” Tịch Thính nhíu mày nhìn chiếc xe đã phóng đi thật xa.

“Xe của hắn rất nhanh, có thể người khác không nhìn rõ nhưng sao em có thể không nhận ra tên cặn bã Triệu Văn Khải đó!” Vành mắt Hà Mộng Lị đỏ hoe, không biết là tức giận hay là sợ hãi.

Lúc này Giang Khoát đã ra khỏi xe của anh, Tịch Thính lướt mắt nhìn sang xe anh, đưa tay tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ra đón Giang Khoát, nhưng chân vừa chạm đất đã mềm nhũn đến mức suýt nữa làm cô ngã nhào xuống đất.

Sau đó, cô được Giang Khoát đón vào lòng.

“Có sao không?” Giang Khoát ôm siết người trong lòng không chút kiêng kỵ, lúc này trái tim anh lại nhảy nhót trở lại.

Thậm chí càng ngày càng đập nhanh hơn.

Giang Khoát cảm thấy hoảng hốt trong muộn màng, hoặc đúng hơn là, khi ôm được người ấy vào lòng anh mới dám tỏ ra hoảng hốt.

“Không sao.” Tịch Thính vùi mặt vào l*иg ngực anh nên giọng cô nghe có vẻ yếu ớt, êm ái, không gai góc một cách hiếm có.

Vì Tịch Thính đang áp tai lắng nghe nhịp tim của anh, đồng thời đếm nhịp tim đập cuồng loạn của chính mình.

Đột nhiên được Giang Khoát ôm chặt vào lòng, trong chớp mắt cô không biết con tim đang đập mãnh liệt là vì bị dọa sợ hay là vì căng thẳng ngượng ngùng.

Giang Khoát thở hắt ra một hơi, từ từ buông cô ra, lùi về sau một bước, duỗi tay nắm lấy hai cánh tay của cô, nhíu mày quan sát từ trên xuống dưới, “Có bị thương ở đâu không?”

“Đàn chị...” Không biết Hà Mộng Lị cũng xuống xe theo từ lúc nào.

“Chị không sao.” Tịch Thính lắc đầu, gạt tay Giang Khoát ra, xoay người nhìn về phía Hà Mộng Lị.

“Em còn về nhà được không?” Đôi mắt Hà Mộng Lị ầng ậc nước mắt, thấp giọng hỏi.

Ánh mắt của cô ấy lại hiện lên vẻ sợ hãi và nao núng, tuy không có vẻ mất khống chế như lúc đến đập cửa phòng Tịch Thính nhưng đôi mắt cũng đã đỏ hoe, hiện lên vẻ van xin giúp đỡ đầy đáng thương.

“Được chứ.” Tịch Thính vẫy tay ra hiệu cho Hà Mộng Lị đi qua bên này, “Cô bé nhìn thấy người ngồi trong chiếc xe kia là Triệu Văn Khải, chính là cái người...”

Tịch Thính nói ngọn ngành cho Giang Khoát, sợ anh không biết Triệu Văn Khải là ai, cô đang định giải thích thì đã nghe thấy Giang Khoát lên tiếng cắt ngang: “Anh biết rồi.”

Nói xong, anh vừa lấy điện thoại trong túi ra, vừa đi sang một bên khác gọi điện thoại.

Tịch Thính cũng tiến lên, kéo tay Hà Mộng Lị vừa mới đi đến đuôi xe, dùng bàn tay lạnh toát của mình nắm lấy bàn tay cũng không có chút hơi ấm của Hà Mộng Lị, sau đó lấy điện thoại cho cô ấy xem.

“Còn chưa đến 4h, vẫn còn kịp giờ để đi đến ga tàu cao tốc, đợi lát nữa chị sẽ bảo Giang Khoát đưa em đi trước. Nếu em đã thấy Triệu Văn Khải làm chuyện này, vậy thì chứng tỏ hắn đã nhờ quan hệ ra khỏi trại tạm giam rồi. Bây giờ em còn ở lại thành phố Giang, ở dưới mí mắt của hắn rất không an toàn, chi bằng về nhà sớm đi. Bây giờ em gọi điện cho bố mẹ em đi đã, nói giờ giấc chính xác, nói với họ rằng đến giờ cụ thể ra ga tàu cao tốc gần nhà em đón em. Mặc dù chưa chắc Triệu Văn Khải đã tra được hành tung của em nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận là trên hết.” Tịch Thính dặn dò Hà Mộng Lị.

Lúc Hà Mộng Lị gật đầu nước mắt cũng rơi xuống, cô ấy nhận lấy điện thoại của Tịch Thính, giơ tay lau nước mắt, cúi đầu gọi điện cho người nhà.

Lúc này Giang Khoát cũng kết thúc cuộc điện thoại, đi qua chỗ họ, ghé lại gần khẽ nói với Tịch Thính: “Đúng là Triệu Văn Khải đã ra khỏi trại tạm giam rồi, là người ở Cục Cảnh sát thành phố sử dụng quan hệ.”

Lúc anh nói những lời này, sắc mặt rất khó coi.

Thực ra những chuyện như thế này không cần anh nói rõ Tịch Thính cũng có thể hiểu, từ lúc Hà Mộng Lị nói người trên xe là Triệu Văn Khải, cô đã nghĩ đến chuyện này rồi.

Chính trị và quyền thế, bất cứ ở quốc gia lãnh thổ nào, từ trước đến giờ đều là ba gam màu đen trắng và xám. Nó có thể yêu thương, bảo vệ, hi sinh vì con người thì dĩ nhiên cũng có thể ăn hϊếp, tổn hại, gϊếŧ người. Nó có thể thổi luồng gió mới thì tất nhiên cũng có thể sinh ra ngọn gió độc. Suy cho cùng chẳng qua cũng chỉ xem xem ai có thể thao túng, làm ra chuyện một tay che trời như thế này mà thôi.

Tịch Thính nhìn ánh mắt Giang Khoát tràn ngập vẻ phẫn nộ, đưa tay kéo anh lại, “Cảnh sát Giang, phiền anh đưa Hà Mộng Lị đến ga tàu cao tốc nhé, chuyến tàu của cô ấy vào 5h. Chiếc xe em thuê bị va quệt rồi, phải liên hệ với tổng đài hỗ trợ khách hàng, xem phải bồi thường thế nào.”

“Anh đã bảo người trong đội qua đây rồi, đợi lát nữa họ sẽ đưa bạn em đi, em tuyệt đối không được ở đây một mình, anh sợ chiếc xe kia sẽ quay lại.” Giang Khoát sắp xếp mọi việc một cách chu đáo, Tịch Thính lại nghe được sự trầm khàn trong giọng nói của anh.

Tịch Thính nhìn anh, không từ chối.

Nhân lúc rảnh rỗi, Giang Khoát dẫn Tịch Thính đi xem chỗ va quệt giữa hai chiếc xe, chiếc Highlander của anh vẫn bền bỉ như trước, cơ bản không có tổn hại quá nổi bật, còn chiếc xe thuê thì trái lại, đèn xe bên trái đã bị va đập vỡ nát.