Lời Nguyễn Ngải Đen

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mùa thu năm ngoái tôi đã có dịp được về thăm quê gốc của cụ nội thân sinh ra ông tôi ở vùng Tiên Lữ. Khi đó tôi đã được nghe một câu chuyện hết sức ly kỳ mang tính huyền ảo được lưu truyền ròng rã rất …
Xem Thêm

Ngoài đường đồng trống không không hề có một bóng người. Cả con đường kéo dài hoang vắng âm u chỉ có duy nhất một mình Thành đứng ở giữa. Hai bên đường là những ngôi mộ nhấp nhô xa gần, thi thoảng lại còn có đốm sáng lập lòe ở sau những bia mộ càng làm Thành có chút hoảng hồn.

Thành vừa sợ lại vừa tức liền chửi đổng:

– Mẹ khϊếp, bày ra cái trò này chỉ có thằng Đạt chứ không còn thằng nào khác. Kỳ này về mà tao không tẩn cho mày một trận thừa sống thiếu chết thì tao làm con mày!

Nói xong, Thành đang định quay đầu đi, định đi bộ để về. Thì đúng lúc này trong lòng anh bỗng tự nhiên trào lên một cỗ cảm giác rất lạ, một cỗ cảm giác bồn chồn không yên nổi. Theo thói quen, giống như mấy lần trước Đạt kêu lên khi có người ra. Thành lại như có trực giác như mách bảo liền quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa ngôi nhà hoang.

Thì trời ơi, lần này không giống như những lần trước. Thành mới biết là hóa ra những lần trước không phải là Đạt bịa đặt, mà quả thật là có bóng người nấp đằng sau cái cửa ngôi nhà hoang đang dõi theo nhìn chằm chằm ra ngoài thật.

Cái thân người ấy mặc bộ đồ màu trắng, chính là cái bộ đồ treo ở gần cửa sổ mà lúc trước Thành nhìn thấy. Người ấy khuôn mặt tím ngắt, cái lưỡi lủng lẳng trên cổ mắc sợi dây thừng. Đôi mắt sáng như sao đang nhìn Thành chằm chằm.

Thành hãi hùng quá, quay đầu bỏ chạy như điên. Mấy lần anh quay lại thì vẫn thấy cái bóng người kia lấp ló ở đằng sau những bia mộ đuổi theo anh.

Mạch máu não của Thành cứ như muốn vỡ tung, hai mắt anh mở to trừng trừng đầy sợ hãi chạy như điên thở dốc. Anh cứ lao bừa về một phía mà chẳng nhìn đường gì cả. Giờ này anh chỉ biết chạy, và chạy làm sao để thoát khỏi cái bóng ma kia là điều tiên quyết.

Tiếng côn trùng kêu loạn xa, ngay gần những ngôi mộ có những con chuột to đùng chạy qua lại vang lên những âm thanh chin chít như báo động.

Ở cái cây Liễu trồng cạnh một bia mộ thì dưới ánh trăng nhá nhem thành cũng có thể nhìn thấy một con chim lợn đang đậu trên một cành cây. Mắt nó sáng như sao nhìn anh rồi kêu lên những tiếng động mang âm hưởng của riêng giống loài nó. Tiếng chim lợn kêu eng éc như muốn gọi hồn khiến Thành sợ như muốn hồn phải lìa khỏi xác vậy.

Thành cứ chạy mãi, chạy mãi rồi ngất đi lúc nào mà không hề hay biết.

Rất lâu sau, khi anh tỉnh lại liền nhìn thấy một khung cảnh tối đen như mực. Anh đang ở trong một căn phòng. Anh nhìn thấy một người đàn bà mặc quần áo bà ba thời ngày xưa, cả người ướt đẫm đang ngồi khóc thu lu trong một góc.

Thành vừa nhìn thấy người đàn bà ấy thì liền cất giọng hỏi:

– Cô là ai? Đây là chỗ nào vậy?

Người đàn bà ngừng khóc, quay mặt ngược trở lại thì ngay tức khắc đã khiến Thành hãi hùng. Anh ngã bật xuống đất định xoay đầu chạy trối chết. Bởi vì khuôn mặt người đàn bà đó chính là một khuôn mặt của ma quỷ, một nửa là một khuôn mặt hoàn toàn bình thường, còn một nửa thì lại lộ ra trơ xương.

Đầu Thành đau như búa bổ, anh gào rú lên như muốn điên loạn. Đúng lúc này, người đàn bà đó liền cất giọng nói với Thành:

– Cậu đừng sợ, tôi không làm hại cậu đâu!

Người đàn bà đó tuy có khuôn mặt hết sức kinh khủng, nhưng giọng nói của người đó lại hết sức êm dịu khiến cho Thành đang vùng vẫy thì cũng nguôi đi phần nào.

Anh gồng hết mình cố lấy can đảm, quay đầu lại run run nhìn người đàn bà đó.

Vẫn là cái khuôn mặt ấy, vẫn cái hốc mắt một bên sâu hoắm lộ trơ xương, vẫn một bên còn thịt da trắng bóc. Cái miệng của người đàn bà ấy nhếch lên khẽ mỉm cười ở một phần bên vẫn còn thịt.

Người đàn bà ấy nói:

– Tôi thấy cậu ngất ở bên ngoài nhà tôi, nên tôi đưa cậu vào đây để chăm sóc cho cậu.

Thành kỳ quái hỏi:

– Nhà ư?

Nhưng anh chỉ nhìn thấy một căn phòng, một căn phòng làm bằng gỗ vuông vắn không hề có cửa ra vào. Căn phòng này lại còn bị lở loét hết tường sập sệ như sắp đổ xuống đến nơi vậy.

Người đàn bà nói:

– Phải, đối với tôi thì nó là nhà, nhưng đối với người như cậu thì có thể gọi nó là một ngôi mộ thì đúng hơn.

Thành kinh sợ, anh giật thót mình khi nghe người đàn bà ấy nói như vậy. Vậy có nghĩa là người đàn bà đó thực sự là ma, và anh đang ở trong chính ngôi nhà ma ấy ư?

Thấy Thành run rẩy khắp người, người đàn bà điềm nhiên nhìn anh cười rồi trấn tĩnh anh:

– Cậu không phải sợ, tôi tuy là ma nhưng không làm hại cậu đâu. Vừa rồi nếu tôi không lôi cậu vào nhà nhanh thì có lẽ cậu mới thật sự bị nguy hiểm.

Thành hỏi:

– Sao lại nguy hiểm?

Người đàn bà hỏi ngược lại:

– Thế trước khi chạy đến đây thì cậu bị thứ gì đó đuổi có phải không?

Thành mở to hai mắt hơi ngạc nhiên hỏi:

– Sao cô biết điều ấy? Phải, tôi gặp một cái bóng người ở cái nhà hoang trên đường đồng.

Người đàn bà cười nhạt trả lời:

– Cậu có biết cái bóng người vừa đuổi theo cậu nó là ai không?

Thành lắc đầu. Người đàn bà thở dài nói:

– Nó chính là con ma thần vòng, nó đuổi theo cậu để muốn ép cậu phải thắt cổ tự tử giống như nó đấy! Con ma ấy nó là oan hồn nên mạnh lắm nên nếu tôi không nhanh tay kéo cậu xuống đây thì chắc là giờ này cậu đã treo lủng lẳng trên cái xà lan của căn nhà đó rồi.

Thành nghe đến đấy thì sắc mặt liền xám như tro không biết nói gì hơn. Người đàn bà lại nói tiếp:

– Nó sẽ không buông tha cho cậu đâu, một khi nó đã xác định mục tiêu rồi thì người đó chỉ có đường chết.

Thành kêu lên:

– Chết ư, tôi không muốn chết! Cứu tôi…

Người đàn bà lại cười, giảng giải cho Thành:

– Cậu đừng sợ, tôi có cách để cứu lấy cậu, chỉ cần cậu nghe theo lời tôi là được!

Thành hỏi:

– Cách gì?

Người đàn bà ấy lắc đầu nói:

– Tạm thời chưa phải lúc, tôi sẽ nói cho cậu sau. Tôi còn muốn nói cho cậu biết cách giải thứ bùa ngải mà dòng họ cậu dính phải kia. Giờ thì bạn của cậu ở trên kia đang tìm cậu, cậu phải về nhanh đi thôi. Cậu cứ về nhà đi rồi tôi sẽ tự khắc đến tìm cậu.

Người đàn bà ấy nói xong thì mắt Thành chợt hoa lên một chặp. Anh ngất lịm đi không biết gì nữa, đến một lúc sau khi tỉnh lại thì đang phát hiện mình nằm trên một bãi đất trống, bên cạnh một cây trứng cá nhỏ. Một giọng nói vang văng vẳng như tiếng gió thì thào vào tai Thành: “Cậu phải nhớ kĩ đêm mai, người thứ hai đến tìm cậu là tôi, đến lúc ấy thì hẵng trả lời, nhớ kĩ…”

Giọng nói ấy vừa mới biến mất, thì lập tức Thành nghe thấy tiếng gọi hô hoán của đám người Đạt:

– Thành ơi…

Tiếng động vang xa xa ở khu đường đồng, nơi Thành đang đứng thì khuất sâu vào trong những khu mộ trùng trùng ở đồng hoang. Thành hì hục chạy về phía phát ra tiếng gọi của Đạt, anh hét to:

– Tao ở đây!

Tiếng Thành vang rõ mồn một nên chẳng lâu sau thì đám người của Đạt cũng tìm được Thành. Thành vì sợ mất mặt nên vẫn giả bộ thản nhiên đi từ từ lắm. Đám người của Đạt nhìn thấy Thành mà lại thấy anh chẳng tỏ vẻ hoảng sợ chút nào giống như bọn họ dự đoán thì thất vọng lắm. Trung nói:

– Thằng Thành đúng là cục đá thật rồi, thật là chẳng có cái gì có thể dọa được nó cả.

Giang cũng gật gù tán đồng:

– Đúng vậy, thằng này chắc thần kinh nó làm bằng thép chứ chẳng phải làm từ máu thịt nữa rồi.

Đạt hiếu kỳ hỏi Thành:

– Mà mày tự nhiên chui vào lẫn trong đám bia mộ này làm cái gì vậy? Không sợ ma nó bắt hồn mất à?

Thành điềm nhiên trả lời:

– Sợ cái gì, vừa nãy tao nhìn thấy con đom đóm đẹp quá nên đuổi theo bắt. Nào ngờ là đám lửa ma trơi, đúng là chán thật.

Nghe Thành nhắc đến lửa ma trơi mà cứ tỉnh bơ như không, cả đám đều lắc đầu lẽ lưỡi. Không ai bảo ai cũng tự nhắc mình trong lòng là có lẽ từ giờ chẳng bao giờ dọa Thành nữa, vì có dọa thì Thành cũng chẳng sợ, gan nó to bằng trời rồi.

Nhưng bọn họ nào có biết, ngoài miệng lúc này thì Thành mạnh bạo thế thôi, chứ trong thâm tâm thì Thành đang nóng ruột như lửa đốt.

Thành lại quay sang hỏi Đạt:

– Vậy chứ bây giờ trò chơi xong rồi, ai là người thắng cuộc đây?

Cả đám bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều đã vào trong căn nhà đó, nếu như vậy mà nói thì cuộc chơi này là hòa. Đạt không cam nguyện với kết quả như vậy liền đề xuất:

Thêm Bình Luận