Chương 6: Cởϊ qυầи lót để quyến rũ

Địch Gia Hòa đã vô cùng huênh hoang đi xa, cô kìm nén bực bội, rút khăn giấy ra lau đi lau lại mặt bàn nhiều lần.

Sau vài phút nán lại, trong lớp học không còn ai, chỉ còn lại cô và Tống Hoài Viễn.

Cô cân nhắc một hồi, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chọc vào lưng Tống Hoài Viễn, “Tống Hoài Viễn, sao cậu còn chưa đi?”

“Tối nay tớ trực nhật.” Tống Hoài Viễn xoay người, nghiêm túc trả lời.

Đêm khuya thanh tĩnh.

Tống Hoài Viễn mà cô thầm mến, nghiêm túc nhìn cô như vậy.

Núʍ ѵú từng bị người ta ngậm qua thế mà lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Cùng lúc đó, cô cảm giác được sự ẩm ướt.

Lại nữa rồi!

Cô gan lớn run rẩy hỏi: “Tống Hoài Viễn, tớ đi vệ sinh một chút, cậu trông cặp giúp tớ được không?”

“Được.”

Phó Nghiên chạy đến nhà vệ sinh như chạy nạn, trốn vào gian WC, hai chân run rẩy, hai tay phát run, nhưng vẫn cởϊ qυầи lót ra.

Bởi vì không có nơi nào để giấu.

Cô đành phải vo lại rồi ném vào thùng rác.

Cô đi về lớp học, bước chân rất nhỏ, hai bàn tay nhỏ bé gian nan che làn váy lại, sợ có một cơn gió đột ngột thổi lên.

Nhưng khi trở lại lớp, nhìn thấy Tống Hoài Viễn đang dùng tay trái cầm chổi quét sàn nhà, tay phải cầm quyển từ điển nhỏ, cô lại càng to gan hơn.

Cô đi tới bên cạnh Tống Hoài Viễn, nũng nịu hỏi: “Tống Hoài Viễn, tớ có thể giúp cậu không?”

Chỉ thấy Tống Hoài Viễn nắm chặt chổi, đôi mắt đen nhìn cô lần đầu tiên có một thứ cảm xúc khác.

Giống như, nghĩ rằng cô bị thần kinh.

Phó Nghiên: “...”

Cô hít sâu một hơi, chỉ vào cửa sổ bụi bặm, “Tớ muốn giúp cậu lau cửa sổ, cậu đỡ tớ giẫm lên bàn, được không?”

Tống Hoài Viễn nói: “Tớ ở bên cạnh trông cho cậu.”

Cũng may, mặc dù cảm thấy cô bị bệnh nặng, Tống Hoài Viễn vẫn gật đầu.

Vậy cũng được.

Cô không tin, cô hành động cả gan như vậy mà cậu ấy lại không nhìn thấy!

Dưới ánh nhìn chăm chú một giây không rời của Tống Hoài Viễn, Phó Nghiên một bước giẫm chân lên ghế, lại một bước đặt chân lên bàn.

Cùng với nhịp chân khi khép khi mở, luồng khí mát lạnh theo đó cũng thâm nhập vào sâu bên trong nơi riêng tư thầm kín của cô.

Phó Nghiên đột nhiên cảm thấy l*иg ngực khó thở, không dám nhìn Tống Hoài Viễn.

Tưởng tượng Tống Hoài Viễn từ góc độ đó có thể nhìn rõ cô bé sau lớp váy của cô như thế nào.

Khoảng trống rỗng không thể nói thành lời kia, đột nhiên cũng nổi lên cảm giác đầy ướŧ áŧ.

Cảm nhận được dòng chất lỏng đã chảy xuống bắp đùi, cô sợ hãi đến mức khép hai chân lại, vội vã lấy khăn, tùy tiện chà vài cái lên cửa sổ.

“Tống Hoài Viễn, tớ, tớ, tớ đứng vững rồi. Cậu có thể quét tiếp đi.”

“Được.”

Giọng điệu Tống Hoài Viễn vẫn không chút khác thường.