Chương 2: Bị phát hiện

Trương Quân lúc này thả lỏng người ra, để cho Hồ đại phu tiếp tục nhìn. Qua một hồi thì Hồ đại phu bắt đầu lấy giấy cùng bút ra viết:

"Trương thiếu gia có lẽ bị vật cứng đánh vào đầu, khiến cho tạm thời mất trí nhớ, chỉ cần uống thuốc này, để máu trong đầu tuần hoàn lưu thông, là có thể nhớ lại."

Nghe tên tự xưng là Hồ đại phu này nói ra, Trương Quân bán tính bán nghi. Lần đầu cậu nghe chứng mất trí nhớ lại chỉ cần uống thuốc khai thông máu là khỏi.

Nếu không phải một màn thần dị vừa rồi, cậu liền cho rằng tên này là lừa đảo, nếu ép người quá, cậu sẽ nói "Trương Quân" ở thế giới này chết rồi, tôi là người xuyên không đây, ha ha, nhưng ý nghĩ đó chỉ mãi là ý nghĩ, nghĩ qua một cái rồi thôi.

Trương Sơn lúc này tiễn Hồ đại phu đi ra ngoài, Lam Nguyệt thì vui mừng nói:

"Nếu Hồ đại phu nói như thế thì có lẽ không sao rồi, con mau về phòng nghĩ ngơi đi, mẹ sẽ kêu nhà bếp chuẩn bị một ít thức ăn cho con."

"Con hiểu rồi."

Trương Quân ngoan ngoãn bước vào trong phòng sau đó đóng cửa lại. Nhưng tình huống bây giờ không ổn lắm, cậu không thể đợi thuốc phục hồi gì đó của Hồ đại phu kia.

Lỡ như đêm nay tên Lâm Phàm kia hay tin cậu tỉnh lại, liền có thể trong đêm nay tới thủ tiêu nha. Dù sao bây giờ cũng chưa bắt được hắn, thế giới này cũng có lẽ không phải thế giới bình thường.

Buổi chiều, một người làm mang đồ ăn đến cho cậu, người này tên là tiểu Thúy, chính là nha hoàn phụ trách giặt quần áo cho cậu.

"Tiểu Thúy, ở lại cho thiếu gia hỏi chút chuyện được không?".

Tiểu Thúy nghe vậy cũng không ngạc nhiên, chuyện thiếu gia bị mất trí nhớ phu nhân đã sớm thông báo, còn căn dặn nàng chỉ cần thiếu gia hỏi gì đều trả lời đó.

"Được nha thiếu gia."

Trương Quân đẩy một cái ghế về hướng tiểu Thúy, ra hiệu cô ngồi xuống.

Thấy tiểu Thúy hơi do dự, cậu trợn mắt lên một cái sau đó cô mới chịu ngồi.

Trương Quân thầm nghĩ trong lòng chẳng lẽ mình là một tên đại ác ma, bình thường rất thích ăn hϊếp người làm nên mới khiến cho tiểu Thúy sợ như thế.

"Tiểu Thúy nói xem thiếu gia là người thế nào?"

Nhìn thấy nét tươi cười của thiếu gia, tiểu Thúy hơi luống cuống nói:

"Thiếu gia rất tốt, rất tốt nha".

Thấy người làm mình như thế, rõ ràng là không tốt rồi, nhưng cậu cũng không thể ăn hϊếp người ta.

"Tiểu Thúy to gan còn dám nói dối."

A

Tiểu Thúy hoảng sợ đứng dậy lui về sau mấy nước. Trương Quân gật đầu, chính là biểu cảm này mới đúng.

"Đùa với ngươi thôi, ngồi xuống đi, ngươi có gặp qua Mục Dao?".

Thấy thiếu gia nhà mình vừa rồi làm hành động dữ tợn như thế, nàng còn nghĩ rằng thiếu gia đã hồi phục trí nhớ, muốn chữi mắng cô.

"Thiếu gia là nói đến Mục tiểu tư. Hình như là...".

"Nói đi."

"Hình như là không mấy gì thích thiếu gia lắm."

Tiểu Thúy nói ra câu đó, trong lòng hận không thể tán mình mấy bạc tay, dù sao đây có thể là thiếu phu nhân tương lai, nếu thiếu gia nói với thiếu phu nhân, cả đời cô có thể gặp xui xẻo.

Nhưng khác với suy nghĩ của tiểu Thúy, Trương Quân chỉ hơi trầm mặc một chút sau đó hỏi tiếu Thúy thêm vài chuyện liền để cô lui ra.

Thì ra nơi này gọi là Dương Châu, thuộc vương triều Đại Lý. Ở nơi đây có tứ đại gia tộc, Trương gia, Mục gia, Dương gia cùng Đậu gia

Tiểu Thúy cũng chỉ nghe nói thế giới này có đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, có khinh cong, rồi chưởng phái lợi hại, nhưng chưa bao giờ thấy ai có thể bay hay dời non lấp bể.

Trường Quân đoán tiểu Thúy cấp bậc quá thấp, quanh năm ở trong nhà, không biết chuyện bên ngoài cũng không có gì lạ. Hồ đại phu chính là minh chứng cho thế giới này chính là thế giới siêu phàm, nhưng không biết là theo kiểu nào.

Sau khi dùng bữa xong, tối đến Trương Quân uống thử thuốc do Hồ đại phu kê cho, vị thuốc hơi đắng, nhưng lúc uống vào lại có cảm giác ấm áp khắp cơ thể.

Bỗng nhiên lúc này Trương Quân ói ra một ngụm máu đen.

"Cái này.. Là độc?

Trương Quân cảm thấy trong lòng mát lạnh, chẳng lẽ nhà mình giấu một thứ gì đó quý giá, nên bị mấy nhà kia tính kế, cả Hồ đại phu cũng là một bọn, nhưng vì cái gì lại ngắm ngay mình chứ.

Trương Quân thân thể không tốt lắm, nhưng bây giờ phải đi nói cho cha mẹ biết, để còn có kế sách ứng đối.

Cậu vừa mới mở cửa ra, thì bên ngoài lúc này có một bóng người toàn thân mặc áo đen, như đang muốn chờ đợi cậu sẵn.

"Người là Lâm Phàm?" Trương Quân dò hỏi.

Tên kia không trả lời, chỉ là lạnh lùng nhìn cậu, sau đó rút kiếm ra chém thẳng về phía cậu. Trương Quân hoảng hốt kêu to:

"Cứu mạng."

Tên áo đen kia hơi nhíu mày, không phải là đã hạ độc vào thuốc rồi sao, sao còn lại có sức như thế. Người áo đen thấy thế liền không đuổi theo.

"Cha, mẹ, người đâu cứu mạng." Trương Quân chạy khắp nhà kêu to, Trương gia giàu có số một ở Dương Châu này, nhà đương nhiên là rất lớn.

Nhưng rất nhanh Trương Quân phát hiện ra một vấn đề không đúng, là xung quanh lúc này tuy cậu có hô to như thế nào cũng không có ai.

Mặc dù trí nhớ cậu đã mất đi, nhưng gia đình giàu có như thế, làm sao tới một người làm cũng không có.

Trong lòng cậu chợt lạnh đi, hình như có gì đó không đúng ở đây. Lúc này dưới chân cậu có gì đó sáng lên, thành hình ngôi sao năm cánh bao vây lây cậu. Ánh sáng phát ra như một cái cửa kính vô hình.

Trương Quân thử chạm tay vào, tuy là vô hình, nhưng có gì đó khiến cậu không thể thoát ra ngoài.

Cậu lúc này chỉ thấy đèn đốt sáng rực lên, phía bên hành lang đi tới mấy bóng người, cậu nhận ra những người này, chính là Hồ đại phu, cha cùng mẹ cậu ở thế giới này.

"Cha, mẹ, ông ta muốn hạ độc hại con."

Trương Quân la hét lên, nhưng cậu nhìn thấy Trương Sơn đang ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, Lam Nguyệt thì nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống, tên họ Hồ kia thì liên tục lẩm bẩm gì đó trong miệng như đang niệm chú.

"Hừ, ngươi căn bản không phải con ta."

Trương Sơn hừ lạnh nói ra.

"Cái gì?"

Trương Quân như gặp sấm sét giữa ban ngày, chẳng lẽ thân phận người xuyên việt của cậu bị phát hiện, nhưng từng khi nào.

Lam thị khóc nức nở lên, nói:

"Ngươi là yêu ma nơi nào, mau trả lại con trai cho ta, hức hức."

"Mẹ, con là Trương Quân đây."

Trương Quân lúc này cũng hơi luống cuống.

"Còn dám nói dối, Hồ đại phu đã tuần dùng thần thông khám qua thân thể con trai ta một lần, thần thông của ngài ấy có thể nhìn đến thần hồn.

Buổi trưa khi nghe tin ngươi tỉnh dậy, liền thấy không đúng, chúng ta thấy vết thương của ngươi, không một tuần thì nửa tháng mới có thể tỉnh lại, không ngờ chỉ trong một ngày đã hồi phục.

Ta cố tình mời Hồ đại phu đến để kiểm tra thần hồn của ngươi, không ngờ tình huống tệ nhất vẫn là diễn ra, thần hồn của ngươi cùng con ta là không giống.

Nhưng vợ ta vẫn sợ rằng xảy ra sai sót, liền muốn bỏ một ít thuốc vào thuốc của ngươi, không ngờ ngươi lại không sao, con của ta không phải người luyện võ, trời sinh yếu ớt, làm sao có thể kháng cự lại độc tính đó như thế?".

"Yêu ma, trả thân thể con trai lại cho ta." Lam Nguyệt gào thét khóc lóc càng to hơn.

Trương Quân thấy mình sắp xong, thì ra thế giới này là có người tu luyện, trận pháp nhốt mình thần kỳ như thế, không phải là phàm nhân có thể làm được.