Chương 4: Không cần lo lắng

"Này, cục cưng, con đi thuyết phục anh trai con đi. Chủ nhật nó chỉ ngủ ở nhà, không làm gì cả, bảo nó đi xem mắt cũng không đi.” Mẹ Úc cau mày. Nói ra trong lòng bà lại không yên. Thằng cún này không còn nhỏ nữa, năm nay đã 32 tuổi tuôi, mà chuyện kết hôn của nó luôn khiến bà phát sầu.

Theo lý thuyết, với điều kiện của gia đình và độ tuổi này, không có hai thì ít nhất cũng phải có một cháu trai. Thật không biết thằng nhóc này đã xảy chuyện gì. Lúc học cấp 3 nói đang quen bạn gái, nghĩ người trẻ yêu đương nên bà không tiện xen vào, sau đó kêu nó dẫn về ra mắt gia đình. Tới khi tốt nghiệp đại học thì bảo đã chia tay rồi.

Bà hỏi tại sao thì không nói, sau đó độc thân đến bây giờ.

Khi còn bé dung mạo anh rất đáng yêu, giống bố, bạn bè thân thích nói sau này sẽ trở thành một thanh niên tuấn tú trắng nõn. Nào ngờ khi trưởng thành, chiều cao và cân nặng của anh dần dần tăng lên, đồng thời anh cũng yêu thích thể thao, cơ bắp dần phát triển, trở thành một người đàn ông cao lớn, thô kệch. Kể từ khi tiếp quản công ty của gia đình, thường xuyên đến công trường, làn da trở nên ngăm đen, ăn mặc giản dị không liên quan gì đến vẻ đẹp trai.

Trước đừng nói đến chuyện khác, tính cách của anh vốn hướng nội, không có việc gì làm thì chỉ ở nhà, rất giản dị. Kể từ khi chia tay, anh quả thực gần giống như hoà thượng. Người thân coi trọng điều kiện của gia đình họ, giới thiệu đều là những cô gái tốt, nhưng anh lại không để ý một ai, nói không có cảm giác với người này, người kia trang điểm quá đậm, nói đến chặn họng bà, không tài nào phản bác được.

Úc Cận Nghệ liếc nhìn mẹ, trong miệng ăn trái cây, ú a ú ớ đáp: "Nếu con thuyết phục được, mẹ đã có cháu để bế rồi."

Haizzz, con nhỏ này, không giúp thì thôi, còn muốn nói chuyện kí©h thí©ɧ bà đúng không?

Úc Cận Nghệ nhìn mẹ với ánh mắt bất ổn, sợ nói sai bà sẽ im lặng trừ tiền tiêu vặt của mình., liền nuốt trái cây xuống rồi nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, nóng vội. Nếu không mẹ hỏi anh ấy xem, anh ấy có đang thích người nào không, hay mẫu người anh ấy thích là gì."

Mẹ Úc thở phào nhẹ nhõm, sau đó trừng mắt: "Vậy còn chờ gì nữa, mau đi đi!"

Úc Cận Nghệ mang theo nhiệm vụ, gõ cửa phòng anh trai: "Anh ơi, là em." Cô ấy đứng cửa, mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng nhạc. Cuộc sống của anh đúng là giản dị.

"Cửa không khóa.” Giọng nói mạnh mẽ của anh vang lên.

Úc Cận Nghệ mở cửa, đi đến ghế dài bên cạnh cửa sổ sát đất, thản nhiên nằm xuống, ánh nắng chiều ấm áp chiếu vào người, thoải mái đến mức nheo mắt lại hưởng thụ.

Úc Cẩn Hoàn khó hiểu nhìn cô ấy, dáng vẻ này là định ngủ ở đây sao?: "Phòng em không có chỗ để ngủ à?"

Một loạt dấu chấm lửng xuất hiện trong đầu cô ấy, nói vậy làm sao anh có đối tượng được chứ? Chẳng phải trước tiên anh nên quan tâm, hỏi xem cô ấy có xảy ra chuyện gì không, tâm trạng có tệ không, v.v, nhưng câu đầu tiên anh lại hỏi cô ấy là không có chỗ ngủ sao? Chậc chậc, cần được đào tạo, cần được đào tạo......

"Anh! Nếu anh không không đi xem mắt, mẹ sẽ trút giận lên em!" Cô ấy nghiêm túc nói, đôi mắt tròn xoe giận dữ trừng.

"Vậy thì hãy ráng chịu đựng đi, đã đến lúc em giúp anh rồi.” Anh tiếp tục lướt tin tức, không coi trọng những lời phàn nàn của em gái.

Úc Cận Nghệ lập tức chết lặng. Cũng đúng, lúc cô ấy du học ở Anh , mặc dù bề ngoài người anh này, trông rất bình tĩnh, tỏ vẻ thờ ơ. Nhưng khi nghe cô ấy ở bên ngoài phiền não thì cũng rất lo lắng. Tất nhiên, núi sông xa xôi, nỗi lo lắng này chỉ có thể được truyền tải bằng tiền giấy, anh không keo kiệt. Cho dù bố mẹ cô cho cô bao nhiêu, chỉ cần cô xin, anh trai không nói một lời, liền cho cô nhiều hơn..

"Ôi, anh trai, mẹ và em đều quan tâm đến anh. Em chỉ mới học cấp ba, chuyện cho bà ôm cháu còn xa lắm, vì vậy anh nên suy nghĩ cho hai người già một chút đi.” Không cứng được thì mềm, tay vòng quanh cổ anh, đặt cằm lên vai rắn chắc của anh.

Sự thân mật này đã lâu không có, từ sau khi cô lớn lên hiểu chuyện, Úc Cẩn Hoàn thở dài trong lòng, cảm thấy vui vẻ với hành động của cô ấy. Cuối cùng quay mặt về phía cô ấy, bàn tay to của anh nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ấy.

"Tới làm thuyết khách à? Nói xong rồi chứ?” Người anh trưởng thành đương nhiên sẽ yêu mến cô em gái kém mình nhiều tuổi, giọng điệu cũng khá ôn hòa.

Úc Cận Nghệ sao có thể không cảm nhận được chứ, càng đau lòng hơn khi anh trai ở tuổi này mà vẫn còn cô đơn. Anh trai cô là người anh tốt nhất trên đời, tại sao lại không có ai yêu chứ?

"Em đã gặp rất nhiều cô gái trẻ trí thức và dịu dàng ở Anh, em nghĩ anh chắc chắn sẽ thích họ. Anh nghĩ thế nào, anh không tin vào mắt mẹ, cũng phải tin vào em chứ, phải không? Em có ảnh này, anh có muốn xem không?" Đây là sự thật, cô ấy sống ở trong nước, xung quanh đều là người có tiền, hào nhoáng, cảm thấy rất nhàm chán.. Mãi cho đến khi cô ấy ra nước ngoài và tới một đất nước xa lạ, bắt đầu học cách tự lập và học cách thử thách cuộc sống, cô ấy mới thấy có bao nhiêu cô gái đã rất giỏi mà vẫn còn chăm chỉ. Những cô gái trẻ mà cô ấy nói đều là hình mẫu của cô ấy.

Tuy nhiên, khi nói đến sự dịu dàng tri thức, trong đầu Úc Cẩn Hoàn lại nhớ đến cô gái toát ra vẻ thờ ơ đó.

Nếu phải kể tên một cô gái để lại ấn tượng sâu sắc trong anh thì đó chính là cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện lên trong đầu, anh bất giác cau mày: "Anh tự có chừng mực, không cần lo lắng." Anh vỗ cánh tay, bảo cô ấy buông tay ra, anh đi tìm phim xem.

"Anh, anh thử nghĩ đi, họ thật sự rất tốt. Hay là anh muốn theo đuổi cô gái nào, em sẽ giúp anh ghép đôi với người đó. Em gieo duyên rất giỏi......" Tiếng nói chuyện dừng lại dưới cái nhìn chăm chú của anh.

Úc Cẩn Hoàn hơi nâng cằm về hướng cửa, ra hiệu cô ấy có thể đi ra ngoài.

Cô ấy bĩu môi, chưa xuất sư đã chết chính là nói cô ấy. Cô ấy chán nản bước chậm về phía cửa, càng nghĩ càng không cam lòng, cô ấy không phải là người dễ dàng nhượng bộ vậy đâu.

Ngày mai cô ấy sẽ đến công ty đào bới, cô ấy không tin mình không tìm được manh mối!