Chương 20: Brienne

Dây chỉ là một giấc mơ khủng khϊếp, cô nghĩ. Nhưng nếu cô đang mơ, tại sao cô lại thấy đau đớn đến vậy?

Mưa đã thôi rơi, nhưng cả thế giới đang ướt nhẹp. Áo choàng của cô nặng trịch chẳng khác gì áo giáp. Những chiếc dây thừng trói cổ tay cô cũng ướt sũng, khiến chúng càng thắt lại chặt hơn. Dù cử động tay đến thế nào Brienne cũng không thể thoát ra. Cô không biết ai đã trói mình, hay tại sao cô bị trói. Cô cố hỏi những cái bóng xung quanh, nhưng chẳng ai trả lời. Có lẽ họ không nghe thấy tiếng cô. Có thể họ không phải người thật. Dưới những lớp len ướt và áo giáp rỉ sét, da cô đỏ lên như sốt. Cô tự hỏi liệu tất cả những chuyện này có phải chỉ là một giấc mơ trong cơn sốt hay không?

Cô đang cưỡi trên lưng một con ngựa, nhưng không nhớ mình đã lên ngựa lúc nào. Cô nằm úp mặt xuống trên hông con ngựa như một bao yến mạch. Cổ tay và mắt cá chân cô bị buộc vào nhau. Không gian ẩm ướt, mặt đất phủ đầy sương. Đầu cô ong ong với mỗi bước chân. Cô nghe thấy những giọng nói, nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy là mặt đất bên dưới vó ngựa. Trong người cô có vài thứ bị gãy. Cô cảm giác mặt mình sưng phồng và má nhơm nhớp máu, mỗi khi bị xóc nảy lên, cánh tay cô lại đau đớn cực độ như bị dao đâm. Cô nghe thấy tiếng Podrick gọi, như thể từ xa xăm lắm. “Ser?” thằng nhóc

gọi liên tục. “Ser? Tiểu thư? Ser? Tiểu thư?” Giọng cậu nhóc nhạt nhòa và rất khó nghe. Cuối cùng, không gian chìm vào im ắng.

Cô mơ thấy mình ở Harrenhal và đang đứng dưới hố gấu một lần nữa. Lần này Cắn Xé đối mặt với cô, hắn to khổng lồ với cái đầu trọc trắng bủng và những vết thương chảy mủ trên má. Hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tự vuốt ve cơ thể, hàm răng cắn chặt gầm gừ. Brienne chạy trốn hắn. “Kiếm của ta,” cô hét. “Đưa Kẻ Giữ Lời Thề cho ta!” Những người đứng xem không ai trả lời. Renly cũng ở đó cùng với Dick Lanh Lợi và Catelyn Stark. Shagwell, Pyg, và Timeon cũng tới, cả những cái xác trên cây với hai má hóp

lại, những cái lưỡi sưng phồng và hốc mắt trống không. Brienne gào khóc trong kinh hãi trước cảnh tượng đó, trong khi Cắn Xé nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần và xé thịt trên mặt cô. “Jaime,” cô thấy mình hét lên, “Jaime.”

Ngay cả trong giấc mơ nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn. Mặt cô nhức nhối. Vai cô chảy máu. Hơi thở cũng đau đớn vô cùng. Vết thương làm gãy tay cô. Cô gào lên đòi một học sĩ.

“Chúng tôi không có học sĩ,” giọng một cô gái cất lên. “Chỉ có tôi thôi.”

Mình đang đi tìm một cô gái, Brienne nhớ lại. Một tiểu thư quý tộc 13 tuổi, với đôi mắt xanh và mái tóc màu mật ong. “Tiểu thư?” cô nói. “Tiểu thư Sansa?”

Một người đàn ông phá lên cười. “Cô ta nghĩ cô là Sansa Stark.”

“Cô ta không thể đi xa hơn được, cô ta sẽ chết mất.”

“Chỉ bớt đi một con sư tử thôi mà. Ta sẽ không thương tiếc gì đâu.”

Brienne nghe thấy tiếng ai đó đang cầu nguyện. Cô nghĩ đó là Septon Meribald, nhưng những lời đó không phải của ông. Màn đêm tối tăm và đầy nỗi kinh hoàng, những giấc mơ cũng vậy.

Họ đang cưỡi ngựa qua một khu rừng âm u, một nơi im ắng, tối tăm và ẩm ướt với những cây thông mọc sát vào nhau. Mặt đất mềm xốp bên dưới vó ngựa, và dấu vết cô để lại phía sau được lấp đầy bằng máu. Bên cạnh cô là Lãnh chúa Renly, Dick Crabb và Vargo Hoat. Máu chảy xuống từ họng Renly. Bên tai bị cắn đứt của Goat chảy mủ. “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Brienne hỏi. “Các người đang đưa tôi đi đâu?” Nhưng chẳng ai trong số họ trả lời. Làm sao họ có thể trả lời, khi tất cả họ đều

đã chết? Điều đó có nghĩa là cô cũng chết rồi, có phải không?

Lãnh chúa Renly đang đi phía trước, vị vua có nụ cười ngọt ngào của cô. Ngài đang dẫn ngựa của cô qua những thân cây. Brienne gọi to để bày tỏ cô yêu ngài đến mức nào, nhưng khi ngài quay lại

quắc mắt nhìn cô, cô nhận ra đó không phải là Renly. Renly không bao giờ cau có. Ngài luôn cười với ta, cô nghĩ... trừ khi...

“Lạnh quá,” nhà vua bối rối kêu lên, và một cái bóng di chuyển mà không hề có người, rồi máu tuôn ra từ họng nhà vua yêu dấu của cô làm ướt đẫm tấm giáp che cổ màu xanh và sung sũng trên tay

cô. Ngài ấy từng là một chàng trai ấm áp, nhưng máu ngài lạnh như băng. Đây không phải là sự thật, cô tự nhủ. Lại là một giấc mơ tồi tệ nữa, và ta sẽ nhanh chóng thức giấc thôi.

Ngựa của cô đột ngột dừng lại. Những bàn tay thô ráp giơ ra tóm lấy cô. Cô nhìn thấy một chút ánh sáng buổi chiều chiếu xiên qua những cành cây hạt dẻ. Một con ngựa chúi đầu giật cương giữa đám lá

khô đằng sau những cây hạt dẻ, vài người đàn ông đang đi lại bên cạnh và khẽ nói chuyện với nhau. Mười, mười hai người, hoặc hơn. Brienne không nhận ra mặt họ. Cô được đặt nằm dài trên nền đất, lưng nằm lên một cành cây. “Uống cái này đi tiểu thư,” một giọng con gái nói. Cô ta đưa cốc lên miệng Brienne. Vị của nó mạnh và chua. Brienne nhổ ra. “Nước,” cô thều thào. “Nước, cho tôi nước.”

“Nước không giúp giảm đau. Nhưng cái này thì có. Một chút thôi.” Cô gái đưa cốc lên miệng Brienne lần nữa.

Ngay cả việc uống cũng làm cô đau. Rượu chảy xuống cằm và nhỏ giọt xuống ngực cô. Khi cốc cạn, cô gái lại đổ thêm rượu từ chiếc túi da vào. Brienne cố nuốt thêm cho đến khi phun ra. “Không

uống nữa.”

“Uống đi. Cô bị gãy tay và rạn vài cái xương sườn nữa. Hai hoặc ba cái.”

“Cắn Xé,” Brienne nói và nhớ lại sức nặng của hắn, nhớ lại đầu gối hắn thúc vào ngực cô như thế nào.

“Đúng, hắn đúng là một con quái vật.”

Cô đột nhiên nhớ lại mọi thứ; chớp phía trên và bùn phía dưới, tiếng mưa rơi nhè nhẹ lên chiếc mũ thép của Chó Săn, và bàn tay Cắn Xé khỏe khủng khϊếp. Việc bị trói bỗng khiến cô khó chịu. Cô cố giãy ra khỏi đám dây thừng, nhưng chỉ khiến chúng thít thêm vào. Cổ tay cô bị trói quá chặt. Trên sợi dây thừng bằng gai dầu có vết máu khô. “Hắn chết chưa?” Cô run run. “Cắn Xé. Hắn chết rồi chứ?” Cô nhớ lại răng hắn cắn ngập vào thịt trên má cô như thế nào. Cái suy nghĩ hắn vẫn còn sống nhởn nhơ

đâu đó ngoài kia khiến Brienne muốn gào thét.

“Hắn chết rồi. Gendry đâm giáo vào sau cổ hắn. Uống đi tiểu thư, nếu không tôi sẽ đổ nó vào họng cô đấy.”

Và cô uống. “Tôi đang tìm một cô gái,” cô thì thầm giữa những ngụm rượu. Cô suýt định nói đó là em gái mình. “Một tiểu thư dòng dõi 13 tuổi. Cô ấy có đôi mắt xanh và mái tóc màu mật ong.”

“Tôi không phải cô ấy.”

Đúng vậy. Brienne cũng nhận thấy điều đó. Cô gái này gầy đến nỗi trông như chết đói. Cô ta tết mái tóc nâu thành một bím và đôi mắt cô ta trông già dặn hơn tuổi. Tóc nâu. Mắt nâu. Một cô gái bình

thường. Giống hệt Willow, nhưng lớn hơn sáu tuổi. “Cô là chị gái cô bé. Chủ nhà trọ.”

“Có thể.” Cô gái liếc mắt. “Nếu đúng thì sao?”

“Cô có tên không?” Brienne hỏi. Bụng cô kêu ùng ục. Cô sợ mình sắp sửa nôn.

“Heddle. Cũng như Willow thôi. Jeyne Heddle.”

“Jeyne. Cởi trói cho tôi, xin cô. Hãy rủ lòng thương. Cái dây chà vào cổ tay làm tôi chảy máu.”

“Không được. Tôi phải trói cô như vậy, cho đến khi...”

“...cho đến khi cô đứng được trước mặt phu nhân của chúng tôi.” Renly đứng đằng sau cô gái và đang vén lọn tóc đen ra khỏi mắt. Không phải Renly. Là Gendry. “Phu nhân của tôi muốn cô phải trả

lời cho những tội lỗi cô gây ra.”

“Phu nhân.” Rượu làm đầu óc cô quay cuồng. Cô khó có thể suy nghĩ được gì. “Tim Đá. Ý cậu là người đó sao?” Lãnh chúa Randyll đã nhắc đến bà ta khi còn ở Maidenpool. “Phu nhân Tim Đá.”

“Một số người gọi bà ấy như vậy. Một số người gọi bằng những cái tên khác. Chị Em Quản Sinh Tử. Đức Mẹ Nhẫn Tâm. Người Đàn Bà Treo Cổ.”

Người Đàn Bà Treo Cổ. Khi Brienne nhắm mắt, cô nhìn thấy những cái xác lủng lẳng bên dưới những cành cây nâu khẳng khiu, khuôn mặt họ sưng phồng và tím đen lại. Đột nhiên cô thấy vô cùng sợ

hãi. “Podrick. Cận vệ của tôi đâu? Podrick đâu rồi? Những người khác đâu... Ser Hyle, Septon Meribald. Chó. Các người đã làm gì với Chó rồi?”

Gendry và cô gái nhìn nhau. Brienne cố gắng đứng lên và quỳ được một gối trước khi thế giới bắt đầu chao đảo. “Chính cô đã gϊếŧ con chó, tiểu thư ạ,” cô nghe thấy Gendry nói trước khi bóng tối nuốt

trọn lấy cô lần nữa.

Sau đó cô lại quay về rừng Whispers, đứng giữa đống hoang tàn đổ nát và đối mặt với Clarence Crabb. Gã đàn ông to lớn và dữ tợn cưỡi trên lưng một con bò rừng trông lông lá hơn cả hắn. Con bò giận dữ cào cào trên mặt đất. Răng Crabb được giũa nhọn hoắt. Khi Brienne rút kiếm ra, cô thấy bao kiếm của mình rỗng tuếch. “Không,” cô thét lên khi Ser Clarence xông vào tấn công. Như vậy không công bằng. Cô không thể chiến đấu mà không có thanh kiếm ma thuật của mình. Ser Jaime đã đưa nó cho cô. Cô sẽ phụ lòng anh giống như từng phụ Lãnh chúa Renly sao. Ý nghĩ đó khiến cô muốn khóc. “Kiếm của ta. Ta phải tìm lại thanh kiếm đó.”

“Ả muốn tìm lại thanh kiếm,” một giọng nói cất lên.

“Còn ta thì muốn Cersei Lannister ngậm của quý của ta. Thế thì sao nào?”

“Jaime gọi đó là Kẻ Giữ Lời Thề. Xin các người.” Nhưng những kẻ đó không chịu nghe, và Clarence Crabb lao vào chặt đứt đầu cô. Brienne rơi xoáy vào một vùng thăm thẳm tối tăm hơn.

Cô mơ thấy mình đang nằm trên thuyền, đầu cô gối lên đùi ai đó. Xung quanh họ là những bóng đen, một đám đàn ông đội mũ, mặc giáp và da thuộc đang đưa họ qua một dòng sông phủ đầy sương

bằng những mái chèo bịt vải. Người cô nóng sốt và nhớp nháp mồ hôi mà cô vẫn run rẩy. Trong sương mù dày đặc những khuôn mặt. “Người đẹp,” những cây liễu bên bờ sông thầm thì, nhưng đám sậy lại nói, “dị hợm, dị hợm.” Brienne rùng mình. “Thôi đi,” cô nói. “Ai đó bảo chúng thôi đi.”

Lần tiếp theo cô tỉnh dậy, Jeyne đang đưa một cốc súp nóng lên môi cô. Món canh hành, Brienne nghĩ. Cô uống nhiều hết mức có thể, cho đến khi, một mẩu cà rốt tắc lại ở cổ cô khiến cô mắc nghẹn.

Cơn ho làm cô đau đớn. “Từ từ thôi,” cô gái nói.

“Gendry,” cô khò khè. “Tôi phải nói chuyện với Gendry.”

“Cậu ta quay lại sông rồi, tiểu thư. Cậu ta quay lại lò rèn, về chỗ Willow và lũ nhóc để bảo vệ chúng.”

Chẳng ai có thể bảo vệ chúng. Cô lại tiếp tục ho. “Ha, cứ để cô ta chết nghẹn đi. Chúng ta đỡ tốn một sợi dây thừng.” Một trong những bóng người đàn ông đẩy cô gái sang một bên. Hắn mặc giáp xích

gỉ sét và đeo thắt lưng đinh tán. Bên hông hắn đeo trường kiếm và một con dao găm. Trên vai hắn là một chiếc áo choàng vĩ đại màu xanh lá cây, bẩn thỉu và ướt sũng. Hắn đội một chiếc mũ thép hình đầu chó với những cái răng nhe ra gầm gừ.

“Không,” Brienne rêи ɾỉ. “Không, ngươi chết rồi cơ mà. Ta đã gϊếŧ ngươi.”

Chó Săn phá lên cười. “Ngươi nói ngược rồi. Ta sẽ gϊếŧ ngươi mới đúng. Ta muốn gϊếŧ ngươi ngay lập tức, nhưng phu nhân muốn thấy ngươi bị treo cổ hơn.”

Treo cổ. Từ đó khiến cô choáng váng vì sợ hãi. Cô nhìn cô gái tên Jeyne. Một người trẻ như cô ta làm sao có thể tàn ác như vậy. “Bánh mỳ, muối,” Brienne thều thào. “Nhà trọ... Septon Meribald cho

lũ trẻ ăn... chúng ta cùng ăn bánh mỳ với em gái cô...”

“Khách không còn được trân trọng như trước nữa đâu,” cô gái nói. “Kể từ khi phu nhân của ta trở về từ đám cưới đó. Một số kẻ bị treo cổ ở hạ lưu sông cũng từng nghĩ mình là khách đấy.”

“Nhưng chúng ta nghĩ khác,” Chó Săn nói. “Chúng muốn có giường. Ta cho chúng những cái cây.”

“Chúng ta vẫn còn nhiều cây lắm,” một cái bóng khác xen vào, gã đàn ông một mắt bên dưới chiếc mũ nửa đầu gỉ sét. “Lúc nào chúng ta cũng thừa cây.”

Khi phải tiếp tục lên ngựa, chúng chụp một chiếc mũ da lên mặt cô. Chiếc mũ không có lỗ mắt, kín

mít và bít mọi âm thanh xung quanh. Vị hành vẫn còn đọng lại trên lưỡi cô, rõ ràng như mùi vị của thất bại mà cô đang nếm trải. Chúng muốn treo cổ ta. Cô nghĩ về Jaime, về Sansa, về cha cô ở Tarth và thấy mừng vì có chiếc mũ che kín mặt. Nó giúp cô che đi những giọt nước mắt. Thỉnh thoảng cô nghe thấy tiếng bọn cướp nói chuyện, nhưng cô không thể nghe rõ bọn chúng đang nói gì. Sau một hồi, cô đành đầu hàng vì mệt lử và chấp nhận những bước chân chậm chạp, đều đều của con ngựa.

Lần này cô mơ thấy mình lại ở nhà, ở Evenfall. Qua những ô cửa sổ vòm cao trong phòng cha cô, cô nhìn thấy mặt trời đang lặn. Ở đây ta được an toàn. Ta được an toàn.

Cô mặc vải lụa thêu kim tuyến chia làm bốn ô màu xanh và đỏ xen kẽ, mỗi ô trang trí hình mặt trời vàng và trăng khuyết bạc. Đó sẽ là một chiếc váy đẹp nếu được diện trên người một cô gái khác,

nhưng với cô thì không. Cô mới 12 tuổi, vụng về và bồn chồn ngồi đợi gặp vị hiệp sĩ mà cha sắp xếp

hôn ước cho cô, một cậu nhóc hơn cô sáu tuổi và chắc chắn một ngày sẽ trở thành nhà vô địch. Cô thấy

sợ phải gặp anh ta. Ngực cô còn quá nhỏ, tay và chân lại quá to. Tóc cô cứ chổng ngược lên và phần

da gần cánh mũi cô toàn mụn. “Cậu ta sẽ mang tặng con một bông hồng,” cha cô hứa, nhưng một bông

hồng thì có tác dụng gì, nó không thể bảo vệ an toàn cho cô. Thứ cô cần là một thanh kiếm. Kẻ Giữ Lời

Thề. Ta phải tìm cô gái đó. Ta phải tìm lại danh dự cho anh ấy.

Cuối cùng những cánh cửa cũng mở ra, và hôn phu của cô bước vào sảnh của cha cô. Cô cố chào anh ta như được chỉ dạy, nhưng chỉ thấy máu tuôn ra từ trong miệng. Cô đã tự cắn đứt lưỡi mình trong

khi chờ đợi. Cô nhổ nó xuống chân chàng hiệp sĩ và nhìn thấy vẻ ghê tởm hiện ra trên mặt anh ta.

“Brienne Người Đẹp,” anh ta nói bằng giọng chế giễu. “Tôi thấy lũ lợn nái còn xinh đẹp hơn cô.” Anh ta ném đóa hồng vào mặt cô. Khi anh ta bỏ đi, những con quái vật sư tử đầu chim trên áo choàng của anh ta chuyển động, mờ dần rồi biến thành sư tử. Jaime! Cô muốn hét lên. Jaime, quay lại đây với tôi! Nhưng lưỡi cô đang nằm dưới đất cùng với bông hồng, ngập chìm trong máu.

Brienne đột ngột tỉnh dậy và thở hổn hển.

Cô không biết mình đang ở đâu. Không khí lạnh lẽo, nặng nề và thoảng mùi đất, giun và nấm mốc. Cô đang nằm trên một tấm ván bên dưới một đống da cừu, trên đầu cô là trần hang bằng đá và xung quanh tường là rễ cây nhô ra. Ánh sáng duy nhất phát ra từ một cây nến mỡ đang bốc khói trong một

vũng sáp nến nóng chảy.

Cô gạt đống chăn da cừu sang một bên. Cô thấy ai đó đã lột hết mũ giáp và quần áo của cô. Cô đang mặc một chiếc áo len nâu, mỏng nhưng mới được giặt sạch sẽ. Cánh tay cô được nẹp và băng bó bằng vải lanh. Cô cảm thấy một bên mặt mình ướŧ áŧ và cứng đờ. Khi đưa tay lên sờ, cô thấy có một

loại thuốc đắp ẩm phủ trên má, hàm và tai. Cắn Xé...

Brienne đứng dậy. Chân cô mềm như bún, còn đầu cô nhẹ bẫng. “Có ai ở đây không?”

Có thứ gì đó chuyển động ở một trong những góc tối đằng sau cây nến; một ông già rách rưới với mái tóc hoa râm. Những chiếc chăn phủ trên người ông ta tuột hết xuống nền. Ông ta ngồi dậy và dụi

mắt.

“Tiểu thư Brienne? Cô làm tôi sợ quá. Tôi đang mơ.”

Không, cô nghĩ, là tôi sợ mới đúng. “Đây là nơi nào? Có phải ngục tối không?”

“Một cái hang. Giống như lũ chuột, chúng ta phải chạy về hang khi bọn chó đánh hơi theo chúng ta, và mỗi ngày bọn chó lại càng đông đảo hơn.” Ông ta đang mặc một chiếc áo thụng cũ mèm màu hồng và trắng, trông chẳng khác gì giẻ rách. Tóc ông ta dài, bạc và rối mù, lớp da bèo nhèo dưới cằm được che phủ bởi đám râu lởm chởm như gốc rạ. “Cô có đói không? Cô uống một cốc sữa nhé? Thêm một

chút bánh mỳ và mật ong nhé?”

“Tôi muốn quần áo của tôi. Giáp của tôi.” Không có bộ giáp, cô thấy mình như chẳng mặc gì, và cô muốn có thanh Kẻ Giữ Lời Thề bên cạnh. “Đường ra đâu. Chỉ cho tôi đường ra.” Nền động bằng đá

bẩn thỉu và mấp mô dưới lòng bàn chân cô. Ngay cả lúc này cô vẫn cảm thấy đầu nhẹ tênh như thể đang bay. Ngọn lửa lập lòe tạo ra những cái bóng quái dị. Linh hồn của những người bị gϊếŧ, cô nghĩ, họ đang nhảy nhót xung quanh ta và nhanh chóng ẩn nấp khi ta quay lại nhìn họ. Chỗ nào cô cũng nhìn thấy những lỗ, khe và kẽ hở, nhưng cô không biết đường nào dẫn ra ngoài, đường nào đưa cô vào sâu hơn trong động, và đường nào chẳng dẫn đến đâu. Tất cả đều một màu đen như hắc ín.

“Tôi sờ trán cô được không, tiểu thư?” Bàn tay người cai ngục của cô đầy sẹo và vết chai cứng ngắc, nhưng lại nhẹ nhàng đến kỳ lạ. “Cô hết sốt rồi,” ông nói bằng giọng pha chút ngữ điệu của Các Thành Phố Tự Trị. “Tốt rồi. Mới hôm qua thôi cô còn nóng hầm hập như lửa ấy. Jeyne sợ rằng cô sẽ không qua khỏi.”

“Jeyne. Cô gái cao ráo đó à?”

“Chính cô ấy đấy. Nhưng cô ấy không cao bằng cô đâu, tiểu thư ạ. Jeyne Cao Ráo, mọi người gọi cô ấy như vậy. Cô ấy là người nẹp cánh tay và băng bó cho cô, thành thạo chẳng khác gì một học sĩ. Cô ấy cũng đã làm mọi thứ có thể để chữa vết thương trên mặt cô, rửa vết thương bằng bia nóng để không bị nhiễm trùng. Tuy nhiên... vết cắn của con người rất bẩn thỉu. Tôi dám chắc đó là nguyên nhân cô bị sốt.” Người đàn ông tóc hoa râm chạm vào khuôn mặt băng bó của cô. “Chúng tôi đã cắt bớt một

ít thịt. Tôi sợ là mặt cô sẽ không được đẹp nữa.”

Nó đã bao giờ đẹp đâu. “Ý ông là sẹo à?”

“Tiểu thư, con quái vật đó nhai mất cả nửa má cô.”

Brienne không thể không rùng mình. Mọi hiệp sĩ đều mang sẹo về từ chiến trường, Ser Goodwin đã cảnh báo cô như vậy khi cô nhờ ông dạy đánh kiếm. Đó có phải điều con muốn không, cô bé? Thầy dạy kiếm già của cô từng nói về những vết chém; tuy nhiên, ông ấy đã không thể tiên lượng được hàm

răng nhọn hoắt của Cắn Xé.

“Tại sao phải nẹp xương và rửa vết thương cho tôi khi các người chỉ muốn treo cổ tôi?”

“Tại sao ư?” Ông liếc nhìn cây nến, có vẻ như ông không thể nhìn cô lâu hơn được nữa. “Họ nói cô đã chiến đấu rất dũng cảm ở nhà trọ. Lem lẽ ra không nên rời nhà trọ. Ông ta được lệnh phải ẩn nấp

ở gần đó và tới ứng cứu ngay lập tức khi thấy khói bốc lên từ ống khói... nhưng khi nhận được tin Chó Điên vùng Saltpans đang đi lên phía bắc dọc theo dòng Green Fork, ông ta đã bị đánh lừa. Chúng ta đã săn đuổi bọn chúng suốt một thời gian dài... nhưng đáng lẽ ông ta phải khôn ngoan hơn. Tận nửa ngày sau ông ta mới nhận ra lũ dị nhân che dấu vết bằng cách đi dưới suối và vòng lại phía sau ông.

Sau đó ông ta lại mất thêm thời gian vòng tránh một toán hiệp sĩ của Nhà Frey nữa. Nếu không nhờ có cô thì nhà trọ đó sẽ chỉ còn những thây ma khi Lem và người của ông ta tới nơi. Có lẽ đó là lý do tại sao Jeyne băng bó vết thương cho cô. Dù có làm gì trước đây thì cô cũng có được những vết thương đó một cách vẻ vang, vì những mục đích chính đáng nhất.”

Dù có làm gì trước đây? “Ông nghĩ tôi đã làm gì?” cô nói. “Ông là ai?”

“Ban đầu chúng tôi đều là người của nhà vua,” người đàn ông nói với cô, “nhưng người của nhà vua cần phải có một vị vua, mà chúng tôi lại chẳng có vị vua nào cả. Chúng tôi cũng là các anh em kết nghĩa, nhưng giờ hội nhóm của chúng tôi đã tan. Thực sự tôi cũng chẳng biết mình là ai và sẽ đi đâu.

Tôi chỉ biết con đường rất tối tăm. Lửa vẫn chưa chỉ cho tôi biết điều gì đang đợi ở phía cuối con đường.”

Mình biết con đường kết thúc ở đâu. Mình đã nhìn thấy những cái xác treo trên cây. “Lửa,” Brienne nhắc lại. Cô lập tức hiểu ra. “Ông là thầy tu vùng Myr. Phù thủy đỏ.”

Ông nhìn xuống bộ quần áo rách rưới và mỉm cười rầu rĩ. “Kẻ giả tạo màu hồng thì đúng hơn. Tôi là Thoros, người Myr, đúng... là một thầy tu tồi tệ và một phù thủy còn tồi tệ hơn.”

“Ông đi cùng Dondarrion. Lãnh chúa Tia Chớp.”

“Chớp đến và đi, rồi không ai nhìn thấy nó nữa. Con người cũng vậy. Tôi e là Lãnh chúa Beric chết thật rồi. Một cái bóng tàn ác hơn đang lãnh đạo chúng ta, thay thế cho ông ấy.”

“Chó Săn?”

Vị thầy tu mím môi. “Chó Săn đã chết và được chôn rồi.”

“Tôi nhìn thấy hắn mà. Trong rừng.”

“Chỉ là mê sảng trong cơn sốt thôi, tiểu thư ạ.”

“Hắn nói hắn sẽ treo cổ tôi.”

“Ngay cả giấc mơ cũng có thể dối trá. Tiểu thư, đã bao lâu cô không được ăn rồi. Hẳn là cô bị bỏ đói đúng không?”

Đúng vậy. Bụng cô trống rỗng. “Thức ăn... có thức ăn thì tốt quá, cảm ơn ông.”

“Thế để tôi chuẩn bị một bữa ăn nhé. Ngồi xuống đi. Chúng ta sẽ nói chuyện thêm, nhưng phải ăn trước đã. Đợi ở đây nhé.” Thoros châm một dây nến trên cây nến cháy dở và biến mất vào lỗ đen đằng

sau một rìa đá. Brienne còn lại một mình trong chiếc hang nhỏ. Nhưng vấn đề là trong bao lâu?

Cô đi thơ thẩn trong phòng để tìm vũ khí. Loại nào cũng được; gậy, chùy, dao găm. Nhưng cô chỉ thấy toàn đá là đá. Một hòn đá rất vừa với nắm tay cô... nhưng cô nhớ lại lúc ở rừng Whispers, và chuyện gì đã xảy ra khi Shagwell cố chọi đá với một con dao. Khi nghe thấy tiếng bước chân của vị

thầy tu quay trở lại, cô để hòn đá rơi xuống nền hang và quay về chỗ ngồi.

Thoros đem về bánh mỳ, pho mát và một tô món hầm. “Tôi xin lỗi,” ông nói. “Sữa đã chua cả rồi và mật ong thì đã hết. Thức ăn đang ngày càng khan hiếm, tuy nhiên bằng này là đủ no đấy.”

Món hầm nguội ngắt và ngậy mỡ, bánh mỳ cứng ngắc và bơ thậm chí cứng hơn cả bánh mỳ. Nhưng Brienne chưa bao giờ được ăn thứ gì ngon bằng một nửa như vậy. “Các bạn tôi có ở đây không?” cô

hỏi vị thầy tu khi đang múc thìa canh hầm cuối cùng.

“Tu sĩ được tiếp tục lên đường. Ông ta vô hại. Những người còn lại đang ở đây chờ xét xử.”

“Xét xử gì?” Cô tròn mắt. “Podrick Payne chỉ là một thằng nhóc.”

“Hắn nói hắn là cận vệ.”

“Ông biết bọn nhóc hay khoe khoang mà.”

“Cận vệ của Quỷ Lùn. Hắn đã chiến đấu trên chiến trường, chính hắn thừa nhận như vậy. Hắn còn nhận đã gϊếŧ người nữa.”

“Chỉ là một cậu nhóc thôi,” cô nói một lần nữa. “Xin hãy rủ lòng thương.”

“Quý cô,” Thoros nói, “Tôi tin là lòng tốt, sự khoan dung và tha thứ vẫn còn tồn tại đâu đó trên Bảy Phụ Quốc, nhưng đừng tìm kiếm những thứ đó ở đây. Đây là hang động, không phải một ngôi đền. Khi con người phải sống như lũ chuột dưới lòng đất, họ sẽ nhanh chóng cạn hết tình thương, cũng như

sữa và mật ong vậy.”

“Còn công lý thì sao? Có thể tìm được công lý trong hang động không?”

“Công lý.” Thoros mỉm cười uể oải. “Tôi vẫn nhớ công lý. Vị của nó thật dễ chịu. Chúng ta chính là công lý khi còn Beric dẫn đầu, hoặc là chúng ta tự nhủ mình như vậy. Chúng ta đều là người của nhà

vua, là những hiệp sĩ và các anh hùng… nhưng một số hiệp sĩ rất cay độc và kinh khủng, tiểu thư ạ. Chiến tranh khiến chúng ta đều biến thành quái vật.”

“Ý ông nói ông cũng là quái vật sao?”

“Tôi nói chúng ta đều là con người. Cô không phải là người duy nhất bị thương, tiểu thư Brienne. Một số anh em của tôi cũng là người tốt khi chuyện này bắt đầu. Một số người khác… ít tốt hơn, có thể

nói như vậy được không nhỉ? Tuy nhiên, người ta nói đàn ông bắt đầu như thế nào không quan trọng, mà quan trọng là anh ta kết thúc ra sao. Tôi nghĩ với phụ nữ cũng tương tự thôi.” Vị thầy tu đứng dậy. “Tôi sợ là thời gian của hai chúng ta đã hết rồi. Tôi nghe thấy các anh em khác đang đến. Phu nhân của chúng tôi cho gọi cô.”

Brienne nghe thấy tiếng bước chân và nhìn thấy ánh đuốc lập lòe ở hành lang. “Ông nói bà ấy đã đến thị trấn Fairmarket rồi cơ mà.”

“Bà ấy cũng nói vậy. Nhưng bà ấy quay lại khi chúng ta đang ngủ. Bà ấy không ngủ bao giờ.”

Mình sẽ không sợ, cô tự nhủ, nhưng đã quá muộn rồi. Không được để họ thấy mình sợ hãi, cô tự hứa với bản thân. Bọn chúng có bốn người, bốn kẻ khó tính với khuôn mặt hốc hác, trên người khoác áo giáp xích, giáp vảy cá và áo da. Cô nhận ra một người trong số chúng; người đàn ông một mắt trong

giấc mơ của cô.

Tên to lớn nhất trong bốn tên mặc một chiếc áo choàng vàng đã ngả màu và rách rưới. “Đồ ăn ngon chứ?” hắn hỏi. “Ta hy vọng là vậy. Có vẻ đây là bữa ăn cuối cùng tử tế cho ngươi đấy.” Hắn tóc nâu, để râu, người nở nang và có chiếc mũi gãy mới lành. Mình biết người này, Brienne nghĩ. “Ngươi là

Chó Săn.”

Hắn cười nhăn nhở. Hàm răng hắn thật kinh khủng; vặn vẹo, nâu xỉn và mục nát. “Ta nghĩ vậy.

Chính ta đã nhìn thấy tiểu thư xông lên gϊếŧ chết tên Chó Săn gần đây nhất.” Hắn quay đầu và nhổ bọt.

Cô nhớ lại ánh chớp lóe lên và bùn dưới chân. “Người ta gϊếŧ là Rorge. Hắn lấy chiếc mũ từ mộ của Clegane, và ngươi lấy cái mũ từ xác hắn.”

“Ta không thấy hắn phản đối gì cả.”

Thoros hít một hơi và tỏ vẻ chán nản. “Thật sao? Mũ của người chết à? Chúng ta trở nên thấp kém như thế từ khi nào vậy?”

Gã to béo nổi quạu. “Nó làm bằng thép tốt đấy.”

“Chiếc mũ đó chẳng có gì tốt cả, và những kẻ đội nó cũng vậy,” tu sĩ đỏ nói. “Sandor Clegane chuyên gieo đau khổ cho người khác, còn Rorge là một con thú trong hình dạng con người.”

“Tao không giống như chúng.”

“Thế tại sao ngươi lại chường khuôn mặt giống như của chúng ra cho cả thế giới xem? Hoang dã, gầm gừ, thối nát... ngươi muốn trở thành như thế hả, Lem?”

“Nhưng nhìn thấy nó, kẻ thù của tao sẽ sợ hãi.”

“Hình ảnh của nó cũng khiến ta sợ.”

“Thế thì nhắm mắt vào.” Người đàn ông mặc áo choàng vàng ra hiệu một cách dứt khoát. “Đem

con điếm đi.”

Brienne không chống cự. Chúng có bốn tên, trong khi cô bị thương và vẫn còn đang yếu, lại chẳng mặc gì bên dưới chiếc váy len. Cô phải cúi xuống để không phải cụng đầu khi họ giải cô qua một

đường hầm xoáy ốc. Con đường phía trước dốc thẳng đứng, cô phải rẽ hai lần trước khi tiến vào một hành lang lớn hơn rất nhiều, nơi lũ cướp tập trung đông đảo.

Một chiếc hố để đốt lửa được đào giữa nền nhà, không gian xanh xám vì khói. Đám đàn ông đứng tụ tập gần đống lửa để sưởi ấm trước cái lạnh trong hang. Những tên khác đứng dọc các bức tường hoặc ngồi bắt chéo chân trên các nệm rơm. Ở đó có cả phụ nữ, và thậm chí một vài đứa trẻ ngó ra từ

đằng sau váy mẹ. Brienne nhận ra khuôn mặt của Jeyne Heddle Cao Ráo.

Một chiếc bàn nhỏ được kê dọc một khe nứt trong tảng đá. Đằng sau nó có một phụ nữ đang ngồi, áo choàng và mũ trùm đầu độc một màu xám ngoét. Trong tay bà ta là một chiếc vương miện bằng

đồng được trang trí bằng những thanh kiếm sắt. Bà ta đang xem xét nó, các ngón tay bà vuốt lên lưỡi kiếm như để kiểm tra độ sắc. Mắt bà ta sáng lờ mờ bên dưới chiếc mũ.

Xám là màu của Hội Chị Em Quản Sinh Tử, các hầu gái của Kẻ Lạ Mặt. Brienne cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tim Đá.

“Thưa phu nhân,” gã to lớn nói. “Cô ta đây.”

“À, con điếm của Sát Vương,” gã một mắt thêm vào.

Brienne bối rối. “Tại sao các ngươi gọi ta như vậy?”

“Nếu mỗi lần ngươi nhắc tên hắn mà ta được một đồng bạc thì ta cũng sẽ giàu có như các bạn Nhà Lannister của ngươi.”

“Đó chỉ là... các ngươi không hiểu đâu...”

“Không hiểu ư?” Gã to lớn phá lên cười. “Ta nghĩ là có đấy. Ngươi tanh mùi sư tử, tiểu thư ạ.”

“Không đúng.”

Một tên cướp khác bước lên phía trước, một người đàn ông trẻ hơn trong chiếc áo da cừu nhẵn

nhụi. Hắn cầm thanh Kẻ Giữ Lời Thề trong tay. “Thứ này lại nói có.” Hắn nói giọng miền bắc đặc sệt. Hắn rút thanh kiếm từ trong bao ra và đặt nó trước mặt phu nhân Tim Đá. Trong ánh sáng phát ra từ đống lửa, những gợn sóng màu đỏ và đen trên lưỡi kiếm dường như chuyển động, nhưng người phụ nữ mặc đồ xám chỉ để ý đến chuôi kiếm: một cái đầu sư tử vàng với đôi mắt bằng ruby sáng rực như hai ngôi sao đỏ.

“Cả đây nữa.” Thoros vùng Myr rút một cuộn giấy da từ trong tay áo ra và đặt xuống cạnh thanh kiếm. “Nó mang con dấu của tên vua con và mang theo mệnh lệnh cho người giữ nó.”

Phu nhân Tim Đá đặt thanh kiếm sang một bên và đọc lá thư.

“Họ đưa kiếm cho tôi vì mục đích tốt,” Brienne nói. “Ser Jaime đã có một lời thề với phu nhân Catelyn Stark...”

“... trước khi bạn hắn cắt cổ bà ấy, chắc chắn rồi,” gã to béo trong chiếc áo choàng vàng nói. “Chúng ta đều hiểu về Sát Vương và những lời thề của hắn.”

Brienne nhận ra những lời đó chẳng có tác dụng gì. Dù mình nói thế nào họ cũng sẽ không đổi ý. Tuy vậy cô vẫn tiếp tục. “Anh ta đã hứa với phu nhân Catelyn rằng sẽ bảo vệ các con gái bà ấy, nhưng

khi chúng tôi về đến Vương Đô thì họ không ở đó nữa. Jaime đã phái tôi đi tìm tiểu thư Sansa...”

“...và nếu tìm thấy cô bé,” gã trẻ tuổi người phương bắc hỏi, “ngươi sẽ làm gì với cô ấy?”

“Bảo vệ cô bé. Đưa cô bé đến một nơi an toàn.”

Gã to lớn phá lên cười. “Ở đâu vậy? Trong ngục của Cersei à?”

“Không phải.”

“Ngươi cứ việc chối, nếu muốn. Thanh kiếm đó tố cáo sự lừa dối của ngươi. Chúng ta phải tin rằng Nhà Lannister trao kiếm vàng và ruby cho kẻ thù sao? Chẳng lẽ tên Sát Vương đó muốn ngươi

giấu cô bé khỏi chính tay chị gái sinh đôi của hắn? Ta nghĩ tờ giấy với con dấu của thằng vua nhóc con chỉ để phòng khi cô cần chùi đít thôi, đúng không? Và còn những kẻ đi cùng cô nữa chứ...” Gã to lớn quay người và vẫy tay ra hiệu, lũ cướp đứng tránh sang hai bên và hai tù nhân khác được giải tới. “Thằng nhóc này là cận vệ của Quỷ Lùn, thưa phu nhân,” hắn nói với phu nhân Tim Đá. “Tên còn lại là hiệp sĩ của Randyll Tarly khốn kiếp.”

Hyle Hunt bị đánh dã man đến nỗi mặt anh ta sưng vù tới mức không thể nhận ra. Anh ta loạng choạng suýt ngã khi bị chúng xô và được Podrick giữ lấy cánh tay. “Ser,” thằng bé đau khổ nói khi

nhìn thấy Brienne. “Tiểu thư. Tôi xin lỗi.”

“Ngươi không có gì phải xin lỗi cả.” Brienne quay sang phía phu nhân Tim Đá. “Dù bà nghĩ tôi đã làm điều bội bạc gì đi chăng nữa thì Podrick và Ser Hyle cũng không liên quan gì cả, thưa phu nhân.”

“Chúng đều là sư tử,” gã một mắt nói. “Thế là đủ. Tôi muốn treo cổ bọn chúng. Tarly đã treo cổ hai chục người của chúng ta, giờ là lúc chúng ta trả thù với vài người của bọn chúng.”

Ser Hyle nhìn Brienne cười nhạt. “Tiểu thư,” anh ta nói, “đáng nhẽ cô nên đồng ý lấy tôi khi tôi đề nghị. Giờ thì tôi sợ là ngày tàn của chúng ta đến rồi, trong khi cô vẫn là một trinh nữ, còn tôi vẫn là

một gã nghèo mạt rệp.”

“Hãy để họ đi đi,” Brienne van nài.

Người phụ nữ mặc đồ xám không trả lời. Bà ta nhìn chằm chằm thanh kiếm, tấm giấy da và chiếc mũ miện bằng đồng và sắt. Cuối cùng, bà ta đưa tay lên dưới hàm và giữ lấy cổ như thể bà định bóp cổ chính mình. Nhưng thay vào đó, bà ta nói... Giọng bà ngắc ngứ, đứt đoạn và méo mó. Âm thanh nghe như phát ra từ họng, vừa ồm ồm, vừa khò khè, vừa nghe như tiếng nấc khi hấp hối. Thứ ngôn ngữ

đáng nguyền rủa, Brienne nghĩ. “Tôi không hiểu. Bà ấy nói gì?”

“Bà ấy hỏi tên thanh kiếm mà ngươi đang mang,” người đàn ông phương bắc trẻ tuổi trong chiếc áo da cừu nói.

“Kẻ Giữ Lời Thề,” Brienne trả lời.

Người phụ nữ mặc đồ xám rít lên qua những ngón tay. Mắt bà ta là hai cái hố màu đỏ cháy rực trong bóng tối. Bà ta tiếp tục nói.

“Bà ấy bảo không. Hãy gọi nó là Kẻ Phá Vỡ Lời Thề. Nó được tạo ra để phục vụ cho chém gϊếŧ và bội bạc. Bà ấy đặt tên cho nó là Người Bạn Lừa Dối. Giống như ngươi.”

“Tôi lừa dối ai?”

“Lừa dối bà ấy,” gã người phương bắc nói. “Chẳng lẽ ngươi quên rằng mình đã thề sẽ phục vụ bà ấy sao?”

Chỉ có một người phụ nữ duy nhất Trinh Nữ Nhà Tarth từng thề sẽ phục vụ. “Không thể nào,” cô nói. “Bà ấy chết rồi.”

“Đúng, bà ấy đã chết, bất chấp quy luật về lòng hiếu khách,” Jeyne Heddle Cao Ráo lẩm bẩm. “Chúng không có ý nghĩa nhiều như trước đây nữa rồi.”

Phu nhân Tim Đá bỏ mũ xuống và tháo chiếc khăn len xám ra khỏi cổ. Tóc bà ta khô cứng và bạc trắng. Trán bà đầy những vằn xanh xám và lấm chấm những nốt thối rữa màu nâu. Da thịt trên mặt bà ta là những thớ thịt tả tơi chạy dọc từ mắt xuống hàm. Một số sợi bám đầy máu khô, một số sợi khác còn

mở toác ra để lộ cái đầu lâu bên trong.

Khuôn mặt này, Brienne nghĩ. Khuôn mặt bà ấy từng rất đẹp và mạnh mẽ, da bà từng rất mịn màng, mềm mại.

“Phu nhân Catelyn?” Mắt cô sung sũng nước. “Họ nói... họ nói phu nhân đã chết.”

“Đúng vậy,” Thoros vùng Myr nói. “Nhà Frey đã cắt cổ bà ấy đến tận mang tai. Chúng ta tìm thấy bà ấy trên sông ba ngày sau khi bà ấy chết. Harwin cầu xin ta cho bà ấy một nụ hôn của sự sống, nhưng bà ấy đã chết quá lâu. Ta không đồng ý làm việc đó, và Lãnh chúa Beric đã tự mình trao nụ hôn đó cho

bà ta. Lửa chuyển từ người Beric sang bà ấy. Và… bà ấy tỉnh dậy. Cảm ơn Thần Ánh Sáng, bà ấy đã tỉnh dậy.”

Có phải mình vẫn đang mơ không? Brienne tự hỏi. Có phải đây là một cơn ác mộng nữa do hàm răng của Cắn Xé gây ra? “Tôi chưa bao giờ phản bội bà ấy. Hãy nói với bà ấy như vậy. Tôi thề trước

Thất Diện Thần. Tôi thề với thanh kiếm của mình.”

Thứ từng là Catelyn Stark đưa tay lên cổ một lần nữa, những ngón tay giữ chặt lấy vết rạch dài kinh khủng trên cổ bà ta, và những âm thanh tiếp tục phát ra. “Bà ấy bảo lời nói gió bay,” người đàn

ông phương bắc nói với Brienne. “Bà ấy nói ngươi phải chứng tỏ lòng trung thành của mình.”

“Bằng cách nào?” Brienne hỏi.

“Bằng kiếm của ngươi. Kẻ Giữ Lời Thề, ngươi gọi như vậy đúng không? Vậy thì hãy giữ lời thề với phu nhân của ta.”

“Bà ấy muốn ta làm gì?”

“Bà ấy muốn con trai mình sống lại, hoặc những kẻ gϊếŧ cậu ấy phải chết,” gã to lớn nói. “Bà ấy muốn cho lũ quạ ăn, giống như chúng đã làm ở Đám Cưới Đỏ. Nhà Frey và Nhà Bolton, chính lũ

người đó. Chúng ta sẽ bắt chúng cho bà ấy, bao nhiêu cũng được. Còn ngươi, bà ấy chỉ yêu cầu Jaime Lannister thôi.”

Jaime. Cái tên giống như một con dao xoáy vào bụng cô. “Phu nhân Catelyn, tôi... bà không hiểu rồi, Jaime... anh ấy đã cứu tôi khỏi bị bọn Dị Nhân Khát Máu hãʍ Ꮒϊếp khi chúng bắt được chúng tôi, và sau đó anh ấy vì tôi mà quay về, vì tôi mà tay không nhảy vào hố gấu... tôi thề với phu nhân, anh ấy không giống như trước đây nữa rồi. Anh ấy cử tôi đi tìm Sansa để bảo vệ cô bé an toàn, anh ấy không

liên quan gì đến vụ Đám Cưới Đỏ đâu.”

Các ngón tay phu nhân Catelyn đâm sâu vào cổ họng bà, những từ ngữ phát ra nghe như tiếng nấc, đứt quãng và nghẹn lại, một dòng nước lạnh như băng. Người đàn ông phương bắc nói, “Bà ấy bảo ngươi phải chọn. Cầm kiếm lên và gϊếŧ Sát Vương, hoặc bị treo cổ vì tội phản bội. Kiếm hoặc thòng

lọng. Chọn đi, bà ấy nói vậy. Chọn đi.”

Brienne nhớ lại giấc mơ, trong đó cô ở trong đại sảnh của cha mình chờ đợi một cậu bé, vị hôn phu tương lai của cô. Trong giấc mơ cô cắn đứt lưỡi. Miệng ta đầy máu. Cô hít một hơi và nói. “Tôi

sẽ không lựa chọn đâu.”

Tất cả im lặng một hồi lâu. Sau đó phu nhân Tim Đá tiếp tục lên tiếng. Lần này Brienne hiểu bà ta nói gì. Chỉ có hai từ ngắn gọn. “Treo cổ,” giọng bà ta khàn khàn.

“Xin tuân lệnh phu nhân,” gã to lớn nói.

Họ trói tay Brienne bằng dây thừng một lần nữa và giải cô từ trong hang ra một con đường mòn bằng đá ngoằn ngoèo dẫn lên mặt đất. Cô ngạc nhiên khi thấy lúc này là buổi sáng. Từng tia nắng nhợt nhạt của bình minh đang chiếu xiên qua những thân cây. Có quá nhiều cây cho chúng lựa chọn, cô thầm

nghĩ. Chúng sẽ không cần đưa mình đi xa.

Và quả thực như vậy. Dưới gốc một cây liễu vặn vẹo, lũ cướp thắt một cái thòng lọng quanh cổ cô, thít chặt cái nút và ném đầu kia của sợi dây quanh một cành cây. Hyle Hunt và Podrick Payne được treo lên cây du. Ser Hyle đang hò hét rằng anh ta sẽ gϊếŧ Jaime Lannister, nhưng Chó Săn dùng tay bịt mồm anh ta lại. Hắn lại đội cái mũ một lần nữa. “Nếu chúng mày muốn xưng tội với các vị thần thì bây

giờ là lúc thích hợp đấy.”

“Podrick chưa bao giờ hại các ngươi. Cha ta sẽ chuộc thằng nhóc. Tarth được gọi là Đảo Ngọc

đấy. Hãy gửi Podrick và xương cốt của ta đến Evenfall, và các ngươi sẽ được thưởng ngọc, bạc, bất cứ thứ gì các ngươi muốn.”

“Tao muốn vợ và con gái tao sống lại,” Chó Săn nói. “Cha mày có cho tao điều đó được không? Không làm được hắn sẽ chết với tao. Thằng nhỏ sẽ chết thối bên cạnh mày. Lũ sói sẽ gặm xương mày.”

“Mày có định treo cổ cô ta không, Lem?” người đàn ông một mắt hỏi. “Hay mày định bắt con cɧó ©áϊ nói chuyện cho đến chết?”

Chó Săn giật một đầu dây từ tay gã đang cầm dây thừng. “Để xem cô ta có nhảy được nữa không,” hắn nói và giật mạnh.

Brienne cảm giác sợi gai dầu thít lại, cứa sâu vào da thịt và hất cằm cô lên. Ser Hyle đang chửi chúng một cách hùng hồn, nhưng cậu nhóc thì không. Podrick chưa bao giờ ngẩng mặt lên, ngay cả khi chân bị nhấc bùng biêng khỏi mặt đất. Nếu đây là một giấc mơ thì đã đến lúc mình phải tỉnh giấc. Còn

nếu đây là sự thật thì giờ là thời khắc mình phải chết. Tất cả những gì cô nhìn thấy là Podrick, chiếc thòng lọng quanh cái cổ mảnh dẻ của cậu nhóc, hai chân cậu co giật. Miệng cô há ra. Pod đang đá loạn xạ, nghẹt thở và chết dần. Brienne tuyệt vọng nuốt không khí vào, dù sợi dây thừng đang thít chặt lấy cổ cô. Chưa bao giờ cô thấy đau đến vậy.

Cô hét lên, chỉ một từ duy nhất.