Chương 2: U Minh Cốc

Editor: Cáo Tuyết✨

__________

Theo bản năng của rồng con, Tuyết Dĩ không dám đi quá xa vỏ trứng.

Vỏ trứng rất dày có tác dụng chắn gió, chống lạnh, còn là thức ăn cho rồng con sau khi phá vỏ, vẫn luôn duy trì độ ấm.

Phát hiện thiếu niên quay lại, Tuyết Dĩ phi thường vui vẻ, bé đã hoàn toàn quên mất chuyện mình bị nắm gáy ném đi.

Hi Hoài hẳn là đi ra ngoài săn thú, không để bé một mình.

Tuyết Dĩ đẩy "nắp" trên đỉnh vỏ trứng nhảy ra.

Hi Hoài đứng cách đó không xa, nhìn bé rồng con không cẩn thận từ vỏ nhảy ra không cẩn thận té ngã, lăn một vòng trên mặt cỏ rồi lắc lư cái đuôi chạy về phía hắn.

Hắn nhìn đi nơi khác, nhấc chân lên bước sang một bên, ngồi xếp bằng dưới một gốc cây khác.

Bé rồng con vẫn theo sát hắn, sau khi Hi Hoài ngồi xuống liền đi vòng quanh hắn nửa vòng.

Huh? có vẻ như không có con mồi nào được mang về.

Tuyết Dĩ lại gần ngửi người vạt áo của Hi Hoài, chỉ ngửi thấy mùi thực vật.

Đi săn thất bại cũng không sao, bé rồng con nghiêng đầu cọ cọ tay áo Hi Hoài, ý đồ an ủi hắn.

Hi Hoài đẩy bé ra, dựa vào thân cây nhắm mắt lại: " cút xa ta một chút."

Toàn thân hắn tràn ngập hơi thở người sống chớ gần, giống như còn có mùi máu tươi thoang thoảng.

Bé rồng con lùi lại, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh, mở to đôi mắt kim đồng trong suốt.

Chẳng mấy chốc, Tuyết Dĩ đã đói bụng.

Tiếng cỏ xào xạc lại một lần nữa vang lên, Hi Hoài mở mắt ra.

Bé rồng con quay lại vỏ trứng, cẩn thận ngửi ngửi, thỉnh thoảng lại liếʍ vỏ trứng.

Sau khi chọn vị trí trung tâm, bé rồng con cắn vào mép vỏ trứng, khó khăn bẻ ra một mảnh nhỏ, dùng hai chân trước nhặt lên ăn " rắc rắc".

Hóa ra rồng cũng có thể ăn vỏ trứng của chính mình.

Hi Hoài cảm thấy mới lạ, nên nhìn thêm vài lần.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên Hi Hoài nhìn thấy rồng sống, trước kia hắn chỉ nhìn thấy một số hình ảnh rồng trưởng thành trong sách, hoặc nghe nói người những người từ tộc khác nói.

Long tộc rất yêu quý con non của mình, rồng chưa trưởng thành hiếm khi ra ngoài, còn những bé rồng con mới nở thì cất giấu như bảo bối, không để lộ ra ngoài.

Trong ấn tượng của Hi Hoài, những sinh vật như rồng rất to lớn, lớn lên còn có điểm xấu.

Nhưng bé rồng con trước mặt lại khác, vảy trắng tinh tế nhìn rất thoải mái, sừng rồng không xấu xí, móng vuốt nhỏ lại tròn.

Cách cầm vỏ trứng gặm có chút đáng yêu.

Hi Hoài không hiểu sao lại nhớ đến một con mèo được Duy vương hậu nuôi dưỡng, lông trắng như tuyết, tiếng kêu meo meo mềm mại.

Theo hắn, con mèo đó trông khá đẹp nhưng chỉ số IQ của nó không cao, hắn không thích.

Mảnh đất này rất rộng lớn, ven rừng thưa thớt cây, ánh hoàng hôn chiếu xuống trên mặt cỏ.

Một lúc sau, bé rồng con gặm nửa vỏ trứng vỡ, tựa hồ chú ý tới Hi Hoài đang nhìn mình, vì thế ngẩng đầu lên.

Hi Hoài lập tức ngoảnh mặt đi, đáng tiếc vẫn là muộn một bước.

Bé rồng con kêu lên một tiếng rồi chạy tới với nửa vỏ trứng còn lại trong miệng.

Bé đến chỗ Hi Hoài, đặt vỏ trứng trong miệng lên mặt cỏ.

Tuyết Dĩ đơn giản mà nghĩ Hi Hoài cũng đói, hắn không mang con mồi về, cũng muốn ăn vỏ trứng của mình.

Hi Hoài nhìn thẳng, vẻ mặt lãnh đạm.

Bé rồng con nâng móng vuốt lên, đẩy vỏ trứng về phía hắn.

Khóe mắt Hi Hoài nhìn rõ ràng cảnh tượng này, trầm mặc một lát: "Ta không ăn."

Tuyết Dĩ nghe hiểu, nhưng vẫn an tĩnh ngồi xổm chờ một lát, khi phát hiện Hi Hoài thực sự không muốn ăn, mới vùi đầu ăn luôn.

Mảnh vỏ trứng nhỏ này cũng đủ để lấp đầy bụng, bé rồng con liếʍ liếʍ móng vuốt.

Trời tối dần, gió thổi mạnh về đêm, bé rồng con cần được giữ ấm, vì thế Tuyết Dĩ quay trở lại vỏ trứng của mình.

Hi Hoài vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lại lần nữa nhìn qua.

Bé rồng con đã chui vào vỏ trứng, ngậm "nắp" phía trên trong miệng, từng chút một đóng lại.

Vỏ trứng khẽ rung lên rồi rơi vào im lặng.

Hi Hoài nhìn chằm chằm một lúc, sau đó bắt đầu dọn dẹp cỏ dại bên cạnh, rồi nằm xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tuyết Dĩ tỉnh dậy, chui ra khỏi vỏ trứng, mới phát hiện Hi Hoài không có ở gần đó.

Bé rồng con ngửa đầu " Ngao ô " hai lần nhưng không nhận được phản hồi nào, chỉ gặm vỏ trứng, nghịch đám cỏ dại dưới gốc cây.

Mãi đến giữa trưa, Hi Hoài mới xuất hiện.

Tuyết Dĩ vừa mới ngủ trưa dậy trong người tràn đầy tinh lực, hưng phấn chạy quanh hắn, hắn đi đến đâu bé chạy theo tới đó.

Buổi chiều mấy giờ sau, Hi Hoài lại biến mất.

Tuyết Dĩ không thể đuổi kịp hắn, vì vậy bé canh giữ vỏ trứng cho đến khi trời tối, cuối cùng nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong rừng.

Mấy ngày liền, một người một rồng đều là ở trạng thái này.

Tuyết Dĩ muốn lại gần Hi Hoài mấy lần, tỷ như cọ tay hắn, càng cẩn thận ngửi kỹ hương vị của hắn.

Nếu có thể ôm một mình thì càng tốt, ấu tể tương đối dính người, theo bản năng yêu cầu che chở.

Nhưng Hi Hoài hình như không thích Tuyết Dĩ gần gũi, hoặc là lên tiếng ngăn cản, hoặc là trực tiếp tránh xa.

Sau vài lần, Tuyết Dĩ cuối cùng cũng ngừng cố gắng liếʍ ngón tay của Hi Hoài.

Bất quá ấu tể có nhận thức rất đơn thuần, mỗi lần nhìn thấy Hi Hoài, Tuyết Dĩ vẫn sẽ đi vòng quanh hắn, đi theo phía sau hắn như một vật trang sức nhỏ.

Giữa trưa hôm đó, Tuyết Dĩ đang chơi với những cái lá rơi dưới gốc cây.

Hi Hoài không biết hắn lúc nào trở lại, an tĩnh dựa vào thân cây, mãi đến Tuyết Dĩ ngẩng đầu mới nhìn thấy hắn.

"Ngao!"

Bé rồng con chân ngắn chạy tới, đi được một bước, Hi Hoài liền xoay người rời đi.

Tuyết Dĩ thuần thục đuổi kịp, xuyên qua khu rừng, cho đến khi Hi Hoài bước ra khỏi phạm vi hoạt động thường ngày của mình.

Bé rồng con ngẩng đầu nhìn thấy Hi Hoài cũng dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Tuyết Dĩ dường như cảm nhận được điều gì đó, ngập ngừng bước về phía trước, bước vào một khu vực xa lạ.

Hi Hoài bước đi rất chậm, tựa như cố ý dẫn đường, thỉnh thoảng lại dừng lại.

Bé rồng con vừa thấp thỏm khẩn trương, vừa có chút hưng phấn, không cẩn thận vấp phải một cành cây trên mặt đất, ngã xuống bụi cỏ.

Tiếng bước chân đến gần, Tuyết Dĩ vội vàng bò dậy, ngẩng đầu hất bay những ngọn cỏ trên chóp mũi.

Hi Hoài đứng ở trước mặt bé: "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Đi được một đoạn, Tuyết Dĩ ngửi thấy mùi của nước.

Bé rồng con bước nhanh hơn, lao ra khỏi khu rừng trước mặt, quả nhiên nhìn thấy một dòng suối nhỏ.

Dòng suối phát ra âm thanh "vù vù", Tuyết Dĩ hai mắt sáng ngời, bé ngồi xổm bên dòng suối, không ngừng vẫy đuôi.

Hi Hoài đi phía sau nửa bước, cũng ngồi xuống mặt cỏ.

Lúc đầu hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng con rồng nhỏ này luôn ở yên một chỗ, nhát gan không dám ra ngoài, mỗi ngày chỉ ăn vài vỏ trứng cũng không uống nước.

Có phải tất cả Long tộc đều lớn lên như thế này không?

Hi Hoài muốn thử dẫn rồng con ra ngoài không ngờ kết quả lại thuận lợi như vậy.

Hắn xắn quần lên xem vết thương ở đùi đã hồi phục như thế nào, thoáng nhìn thấy bé rồng con bên cạnh đang vùi đầu vào trong, toàn thân lung lay sắp đổ, sắp rơi xuống suối.

Hi Hoài nhanh tay nắm gáy bé rồng con.

Bé rồng con hơi giãy giụa một chút: " ô ô..."

Hi Hoài hỏi: "Khát nước sao?"

Tuyết Dĩ nhìn hắn, liếʍ liếʍ môi.

Dòng suối cũng không sâu, chưa kể thân là một con rồng, cho dù là ấu tể cũng không đến mức quá yếu.

Nhưng Hi Hoài theo bản năng cảm thấy, đối với rồng nhỏ trước mặt này, vẫn có chút nguy hiểm.

Khi nhận ra mình vừa nghĩ gì, hắn cau mày im lặng.

Lực sau gáy không nặng nên Tuyết Dĩ tự mình giãy giụa leo xuống, rồi duỗi móng vuốt cố gắng thò xuống nước.

Đầu móng vuốt chạm vào nước có chút lạnh lẽo, Tuyết Dĩ không kịp vui vẻ, lại bị Hi Hoài nhấc lên, mang đi.

"Ngươi... " sắc mặt Hi Hoài có chút u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó hắn nhặt một chiếc lá lên, rửa nó dưới suối và đổ một ít nước vào chiếc lá.

Bé rồng con lập tức tiến lại gần, gấp không chờ nổi mà liếʍ nước trên lá.

Hi Hoài không kịp đặt lá xuống nên chỉ cầm trong tay.

Vỏ trứng có thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng nên Tuyết Dĩ không khát mà càng tò mò hơn.

Bé rồng con nhanh chóng liếʍ sạch lá cây, thuận tiện liếʍ liếʍ đầu ngón tay của Hi Hoài.

Hi Hoài lạnh mặt: "Thành thật chút."

Giọng điệu của hắn không năng, Tuyết Dĩ nhanh chóng liếʍ thêm một giọt nước nữa, thu móng vuốt lại nghiêng đầu nhìn hắn.

Lúc sau Hi Hoài tìm được một chiếc lá lớn hơn, đổ đầy nước suối vào rồi đặt trên bờ.

Tuyết Dĩ đưa móng vuốt vào, dính chút nước rồi nhấc lên liếʍ sạch, chơi không biết mệt.

Hi Hoài tự mình rửa sạch vết thương trên đầu gối, không cần quấn vải nữa.

Hắn kéo ống quần lên, một bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng bạc tiến tới.

Tuyết Dĩ nhìn thấy động tác của Hi Hoài cùng vết sẹo trên đùi hắn, nhạy bén ngửi được một mùi khác thường.

Bé rồng con chủ động tiến lại gần, nhẹ nhàng ngửi lớp vải trên đầu gối rồi cẩn thận dán chóp mũi vào đó.

Hi Hoài không nhúc nhích, hắn có thể nhìn thấy được trong đôi mắt kim đồng của rồng con có chút lo lắng cùng khẩn trương.

Lần đầu tiên hắn phá lệ đưa tay chạm vào đầu bé rồng con.

Nếu đây là một con linh thú bình thường hoặc một sủng vật nào đó, có lẽ Hi Hoài sẽ cân nhắc việc nuôi bé.

Đáng tiếc, đây là một con rồng.

Chờ sau khi hắn rời khỏi U Minh Cốc, con rồng này hẳn là sẽ bị mang đi trông giữ nghiêm ngặt, cũng có khả năng trực tiếp gửi về Long tộc

Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Hi Hoài xuống tay không nhẹ cũng không nặng, Tuyết Dĩ suýt chút nữa ngã xuống, bé ổn định thân thể vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy thiếu niên đã đứng dậy.

"Đi về."

Bé rồng con kêu lên một tiếng đáp lại, đuổi kịp bước đi của Hi Hoài.

Trước khi trời tối, Hi Hoài dẫn Tuyết Dĩ trở lại mặt cỏ.

Chiều nay hao tổn rất nhiều tinh lực, Tuyết Dĩ gặm liên tiếp hai vỏ trứng rồi đi ngủ sớm.



Vài ngày sau, vỏ trứng của Tuyết Dĩ sắp ăn hết rồi.

Khi ăn được nửa chừng, cái nắp đã biến mất từ

lâu, vỏ trứng vẫn có thể nằm bình thường nhưng sau đó sẽ có lỗ hổng mới mỗi ngày.

Vì để tránh gió, Tuyết Dĩ đã chuyển vỏ trứng của mình ra sau gốc cây, mỗi đêm ôm vỏ trứng ấm áp trong tay ngủ cũng không cảm thấy lạnh.

Đêm qua, tất cả vỏ trứng còn sót lại đã hoàn toàn đi vào trong bụng.

Tuyết Dĩ liếʍ sạch sẽ móng vuốt, đi vòng quanh thân cây, nén cỏ dại sang một bên rồi ngậm mấy chiếc lá rơi lại.

Sau khi làm tất cả những điều này, sắc trời hoàn toàn tối xuống.

Bé rồng con nằm trong bụi cỏ, cuộn tròn thân thể nhắm mắt lại.

Tuyết Dĩ nhìn thấy Hi Hoài ngủ như vậy, nằm bãi cỏ quả thật rất thoải mái.

Tuy nhiên thời gian trôi qua, Tuyết Dĩ càng ngày càng cảm thấy lạnh hơn.

Những ngọn cỏ lạnh lẽo không thể cung cấp đủ nhiệt, Tuyết Dĩ ôm đuôi chịu đựng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, bé xoay người bò dậy, nhìn về phía Hi Hoài.

Dưới ánh trăng cách đó không xa có một bóng đen đang an tĩnh nghỉ ngơi.

Trên người Hi Hoài nhất định rất ấm áp.

Bé rồng con do dự một lúc rồi lặng lẽ tiến lại gần.

Bên tai vang lên tiếng sột soạt, Hi Hoài mở mắt ra.

Một bé rồng con ngồi xổm bên cạnh hắn, yếu ớt kêu lên: "Ô..."

"Làm sao?"

Bé rồng con thò ra móng vuốt, chạm vào ống tay áo của Hi Hoài.

Hi Hoài đoán vỏ trứng đã không còn, nên không lên tiếng.

Chẳng lẽ lúc còn nhỏ Long tộc đã kiều khí như vậy, phải có cái gì bồi ngủ mới ngủ được, khi vỏ trứng không còn thì mới tìm đến hắn.

Thấy Hi Hoài không có phản ứng, Tuyết Dĩ nghiêng đầu cọ cọ một chút vạt áo của hắn.

Lòng bàn tay lộ ra bên ngoài không ngừng tỏa ra hơi ấm, bé long con nhịn không được dán vào đó.

Hi Hoài vẫn không nhúc nhích, bé rồng con thả lỏng, nằm xuống ôm chặt tay hắn, ngáp một cái.