Chương 3: Ta với hắn, kỳ thực có một câu chuyện xưa

Người này là bạn cùng lớp với bọn họ, kêu Diệp Tầm, là một cái thanh thanh lãnh mỹ thiếu niên, nhìn qua thì dường như đối cái gì cũng đều không có hứng thú, lại độc nhất có lòng nhiệt tình vô bờ bến với mấy chuyện bát quái yêu đương nhảm nhí.

Lục Hữu Nhất dựng thẳng ngón tay lên chỉ về hướng Giang Lạc nói một tiếng: “Chúng ta nói nhỏ chút qua đó nghe lén.”

Giang Lạc chú ý tới bọn họ đang gần.

Bóp chặt thời cơ, Giang Lạc nức nở nói: “Ngươi không phải nói thích ta sao? Vì cái gì hiện tại lại rời đi ta, ta hối hận đã cự tuyệt lời tỏ tính của người, Trì Vưu, giờ ta mới hiểu được, ta cũng thật sự rất yêu ngươi a.”

Giang Lạc khóc đến động lòng người, tình cảm muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu tha thiết.

Hàn khí chung quanh hơi hơi cứng lại.

Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

“Cầu xin ngươi đừng rời đi ta,” Giang Lạc nuốt nước mắt mà rơi lệ, “Ta không tin ngươi đã chết, ta nhất định sẽ tìm được hung thủ gϊếŧ hại ngươi, tìm được phương pháp cứu ngươi…… Ta nhất định sẽ làm ngươi trở lại bên cạnh ta.”

Thanh âm hắn nói chuyện rất thấp, Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm chỉ mơ hồ nghe được mấy câu mở đầu, mắt thấy Giang Lạc khóc xong rồi, bọn họ hai người liền vội vàng lui trở về.

Giang Lạc chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn Trì Vưu trong quan tài.

Ở trong《 Ác Quỷ 》, quá trình pháo hôi gϊếŧ chết Trì Vưu không rõ ràng, Trì Vưu sau khi hóa thành lệ quỷ cũng không hề giống với mấy lệ quỷ tầm thường khác. Mặt khác, lệ quỷ là ba hồn bảy phách đầy đủ, linh thể hoàn chỉnh nhưng linh hồn Trì Vưu lại bị phân thành vài khối.

Linh hồn của hắn tàn khuyết, giống như nhân loại không có tứ chi cùng đầu, không có lưỡi cùng mũi.

Một linh hồn không hoàn chỉnh thì không thể bị chiêu hồn, vô pháp biểu đạt suy nghĩ hoặc là oán hận. Nguyên nhân cũng chính bởi vì vậy, oán khí Trì Vưu mới có thể bốc lên tận trời, hơi thở lệ quỷ của hắn có thể hấp dẫn được thiên sư Phùng Lệ, rồi dưới sự trợ giúp của Phùng Lệ, Trì Vưu mới có thể tu luyện, thành công trả thù nguyên thân.

Giang Lạc xuyên tới thời cơ tuy rằng không tốt, nhưng may mà cách thời điểm hắn bị trả thù theo cốt truyện thì còn một đoạn thời gian.

Giang Lạc hiện giờ chính là ỷ vào người chết không thể mở miệng nói chuyện, không thể bị chiêu hồn nói ra hung thủ gϊếŧ người là hắn, dùng mọi cách để tẩy trắng chính mình.

Nếu chỉ là để khơi mào hứng thú của tên điên Trì Vưu này, hắn dám cam đoan, chỉ là một kẻ yêu thầm không nhất định sẽ khơi lên được nửa điểm hứng thú của hắn, nhưng một kẻ dám nói Trì Vưu yêu thầm chính mình, tuyệt đối sẽ làm ác quỷ cũng cảm thấy thú vị.

Càng quan trọng là, Trì Vưu yêu thầm hắn, chỉ cần làm người khác cũng tin tưởng cái lý do nhảm nhí này, như vậy cho dù Trì Vưu tới gϊếŧ hắn, ở trong mắt người ngoài chắc chắn không phải vì báo thù, mà là bởi vì Trì Vưu quá yêu Giang Lạc nên mới muốn gϊếŧ hắn.

Người sống sẽ bởi vậy mà bảo hộ Giang Lạc đáng thương vô tội, lúc đó may ra Giang Lạc có thể vì bản thân mà tranh thủ chút thời gian để sống sót, đến khi có thể tìm được biện pháp giúp bản thân trở nên mạnh mẽ, chống lại Trì Vưu.

Mà Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm lại là hai kẻ không "quá thông minh", phù hợp với hình tượng "người sống" mà Giang Lạc đang cần.

Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, Lục Hữu Nhất không dám tin tưởng mà lẩm bẩm: “Diệp Tầm, ngươi nói hắn có phải hay không đang chơi chúng ta?”

Diệp Tầm nhàn nhạt nói: “Hắn chơi chúng ta có cái gì ý nghĩa? Hơn nữa hắn đều không có nhìn đến chúng ta.”

Nghĩ nghĩ, Diệp Tầm lại bổ sung nói: “Giang Lạc là kẻ vừa ngu vừa xấu tính, không ở trong lễ tang cười cợt đã là may mắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ cố ý khóc thảm đến như vậy?”

Lục Hữu Nhất đột nhiên lau mặt, “Nhưng ngươi cảm thấy khả năng sao? Trì Vưu ca hướng Giang Lạc thổ lộ?” Hắn duỗi tay chỉ chỉ Giang Lạc, không thể tin tưởng nói, “Ngươi cảm thấy Trì Vưu ca sẽ coi trọng cái……”

Nhìn gương mặt Giang Lạc sau khi khóc lóc lại càng nổi lên nét xinh đẹp, nửa câu sau của Lục Hữu Nhất nay lập tức nghẹn ở trong họng, yên lặng buông ngón tay, “Hầyy, bọn họ từ khi nào mà......?”

Diệp Tầm: “Hắn vừa mới nói đã từng cự tuyệt Trì Vưu thổ lộ, Lục Hữu Nhất, Giang Lạc cùng Trì Vưu mâu thuẫn là từ khi nào?”

“Hơn một tháng trước,” Lục Hữu Nhất đã bắt đầu tin tưởng mấy lời Giang Lạc nói, hắn chủ động não bổ thêm mấy chi tiết, “Trách không được a, này một tháng qua Giang Lạc ngầm mắng Trì Vưu ca bao nhiêu lần, còn muốn nguyền rủa Trì Vưu ca, không lẽ chính là bởi vì Trì Vưu ca cùng Giang Lạc nói qua mấy lời đó, Giang Lạc liền thẹn quá hóa giận. Hiện tại Trì Vưu ca đã chết, hắn lại hối hận, minh bạch chính mình kỳ thật cũng thích Trì Vưu…… Thật mẹ nó cẩu huyết.”

Nói cẩu huyết, Lục Hữu Nhất lại trong mắt lóe nước mắt, hắn thuần thục mà khịt nước mũi xoa nước mắt, “Diệp Tầm, cái này cũng quá ngược rồi.”

Lục Hữu Nhất là kiểu người chỉ xem phim thần tượng cũng sẽ khóc đến rối tinh rối mù, Diệp Tầm đối với biểu hiện của hắn nhiều lần liền không nói gì, ngược lại đối bát quái của Giang Lạc cùng Trì Vưu cảm thấy hứng thú, “Hắn vừa mới nói hắn muốn tìm được hung thủ, còn muốn mang Trì Vưu trở lại bên người hắn.”

Lục Hữu Nhất sợ hãi, “Hắn cũng muốn chiêu hồn?”

Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện, Giang Lạc đã xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm.

Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn, căn bản không nghĩ tới khả năng Giang Lạc đang diễn kịch.

Diễn kịch làm gì? Có ý nghĩa gì hay sao?

Chỉ cần đem linh hồn của Trì Vưu ca đưa tới hỏi là có thể biết được sự tình, không ai cảm thấy loại sự tình này mà Giang Lạc dám nói dối.

Lục Hữu Nhất kìm nén không được hỏi: “Giang Lạc, ngươi cũng muốn chiêu hồn?”

Giang Lạc chậm rãi gật đầu, “Ta muốn chiêu hồn.”

Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm nhìn nhau liếc mắt một cái.

Dám chiêu hồn, cái này liền chứng minh rồi hắn không một chút chột dạ, lời nói cũng không phải là dối trá.

Lục Hữu Nhất kỳ thật cùng Trì Vưu cũng không quen thuộc, hoặc là nói, người tham gia lễ tang ở đây, đều đối Trì Vưu cũng không quen thuộc.

Trì Vưu rõ ràng đối với người khác hòa ái dễ gần, nhưng bên người từ trước đến nay lại chưa từng có người cùng hắn thật sự thân thiết. Lục Hữu Nhất đối Trì Vưu phần lớn là sùng bái cùng kính ngưỡng, sau khi "nhận ra" Giang Lạc không phải là hung thủ gϊếŧ chết Trì Vưu, ngược lại có khả năng chính là người mà Trì Vưu thích, thái độ của hắn đối Giang Lạc lập tức hòa hoãn hẳn lên.

Chỉ là vừa mới còn thô bạo đối đãi qua Giang Lạc, lúc này sẽ khó tránh khỏi có chút biệt nữu. Lục Hữu Nhất rầu rĩ nói: “Nguyên lai hung thủ thật sự không phải ngươi, thực xin lỗi, phía trước là ta hiểu lầm ngươi. Ngươi yên tâm, chờ Trì Vưu ca đầu thất vừa đến, chúng ta liền có thể biết hung thủ là ai.”

Giang Lạc rưng rưng nói lời cảm tạ.

Hắn nghĩ thầm, thật ngượng ngùng, linh hồn Trì Vưu ca yêu quý của ngươi vào đầu thất hẳn là chiêu không nổi.

Giang Lạc quay đầu lại nhìn quan tài một lần cuối cùng, nói: “Chúng ta không phải muốn đi giải quyết ủy thác của khách sạn 129 hay sao? Hiện tại liền đi thôi.”

Bọn họ ba người đều học ở đại học Bạch Hoa chuyên ngành khoa học tự nhiên cùng xã hội nghiên cứu chuyên nghiệp số 01.

Cái ngành học mang đầy tính chuyên nghiệp này chỉ là để thiết lập cơ sở huyền học, người thường cũng không biết đến sự tồn tại của khoa này. Vốn ngành này cũng chỉ có một ban, trong ban tổng cộng có tám học sinh.

Lần này có thể rời trường, cũng là bởi vì bọn họ phải đi giải quyết ủy thác kiếm lấy điểm học phần, đồng thời cũng là để tới tế bái Trì Vưu.

Giang Lạc gấp không chờ nổi mà muốn chứng kiến một chút kiến thức của cái thế giới đầy sự kiện phi tự nhiên này, thứ đang đuổi theo khiến hắn muốn nhanh chóng trở nên cường đại lên, “Ta trước kia thật sự quá không biết tiến tới, có chút điểm tiến bộ liền đắc chí, hiện tại muốn báo thù cho Trì Vưu, mới biết được chút bản lĩnh đối với mấy đồ vật này không tính là cái gì……”

Hắn thuận tiện lấy cớ tìm cho chính bản thân lý do tính cách thay đổi, “Ta muốn trở nên mạnh mẽ vì Trì Vưu báo thù, từ khách sạn 129 bắt đầu, ta muốn cáo biệt chính mình trước kia.”

Lục Hữu Nhất chính là thưởng thức kiểu người dũng cảm tiến tới như vậy, hắn lập tức nhiệt huyết lên, chụp tay lên bả vai Giang Lạc: “Hảo huynh đệ, nên làm như vậy!”

Diệp Tầm nghịch lỗ tai con thỏ, dùng ánh mắt lãng tử hồi đầu nhìn Giang Lạc, “Từ giờ trở đi thay đổi, ngươi còn không tính là muộn.”

Giang Lạc miễn cưỡng cười, “Không, đã chậm.”

Ba người tại chỗ phiền muộn trong chốc lát, điệu thấp mà từ trong đám người đi ra ngoài.

Chờ ra đến cửa thời điểm, lão nam nhân bụng phệ lão đang đứng cạnh cửa đột nhiên duỗi tay hướng trên người Giang Lạc sờ soạng, Lục Hữu Nhất sau lưng thấy vậy hơi nheo mắt lại, tay kéo Giang Lạc lại một chỗ, hồ nghi: “Ngươi làm gì đấy?”

Lão nam nhân bụng phệ nhân trung đoản hẹp, ấn đường đen tối, một bộ phận tinh khí hao tổn do túng dục, ánh mắt hắn né tránh, “Ta không làm gì.”

Giang Lạc ở phía sau Lục Hữu Nhất, híp mắt nhìn hắn.

Diệp Tầm ôm thú bông con thỏ, đột nhiên cúi đầu tới gần miệng con thỏ, “Cái gì, ngươi nói người này gân không thúc cốt, mạch không chế nhục, tướng mang "tai quỷ", không lâu sau liền có họa sát thân?”

Lão nam nhân bỗng chốc cứng đờ, “Ngươi nói bậy gì đó!”

Hắn còn muốn chửi ầm lên, nhưng sau khi đối mặt với đôi mắt của Diệp Tầm, mấy lời muốn thốt ra nghẹn trong cổ họng. Diệp Tầm đôi mắt đen đến mức như không thấy một tia quang, trong lúc nhất thời vậy mà làm cho lão nam nhân cả người nổi da gà, trực giác hắc mách bảo, mấy lời người này đều là sự thật, hắn thật sự sẽ có họa sát thân.

Lục Hữu Nhất hùng hùng hổ hổ mà đẩy Giang Lạc chạy lấy người, Diệp Tầm từ từ đuổi kịp, chậm rì rì nói: “Nga, nguyên lai Tiểu Phấn ngươi nhìn lầm rồi a. Người này chỉ là ở thượng đình có sương đen lượn lờ, sẽ có tai hoạ vận rủi quấn thân thôi.”

Lão nam nhân thở phào một hơi, phục hồi tinh thần lại, mới phát giác hai chân đã nhũn ra.

Ra cửa, Giang Lạc nói: “Diệp Tầm, không nghĩ tới ngươi sẽ bảo vệ ta như vậy.”

Diệp Tầm chậm rì rì nói: “Cũng không cần cảm tạ như vậy, nhưng nếu ngươi nguyện ý nói mấy câu về chuyện xưa của ngươi cùng Trì Vưu, ta sẽ rất vui lòng nghe.”

Lục Hữu Nhất ánh mắt sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm Giang Lạc.

Giang Lạc trầm tư một hồi, ngón tay vòng quanh tóc đen, nhanh chóng ghép nối xong các loại phim thần tượng, cốt truyện tiểu thuyết, bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Hắn ngửa đầu nhìn không trung âm u, thở dài một hơi, trong mắt tràn ngập cảm xúc triền miên lâm li phức tạp, “Đó là một câu chuyện kể ra cũng khá dài dòng.”

“Trì Vưu hắn…… Kỳ thật đối ta rễ tình đâm sâu.”

--------------------

Dọc đường đi, hai cái tiểu đồng bọn cộng thêm một cái tài xế nghe xong một câu chuyện tình yêu ghập ngềnh lên xuống phập phồng, mang đậm nét bi thảm lại gian nan, đong đầy sự đau khổ tuyệt vọng.

Thời điểm Giang Lạc công tác, mỗi ngày đều buộc phải nghe khách hàng lải nhải, mặt khác không dám nói cái gì, có vài khách hàng, sinh hoạt so với phim truyền hình còn muốn cẩu huyết hơn. Tài ăn nói của hắn cũng là nhờ lần lượt ứng phó với vô vàn tình huống mà luyện ra, lại mượn thêm vài ba tình tiết nội dung mấy bộ phim truyền hình ăn khách thời bấy giờ kết hợp với khả năng sáng tạo đến mức "thượng thừa" của bản thân, Giang Lạc ngay lập tức biên tập ra đại cương hoàn chỉnh câu chuyện xưa của chính mình, hắn bắt đầu diễn.

Từ ngươi yêu ta ta không yêu ngươi, ngươi theo đuổi ta ta không chịu nổi quấy nhiễu, đến sau khi ngươi chết ta mới phát hiện ta sớm đã yêu ngươi. Toàn bộ chuyện xưa có bi có hỉ, có ngọt có ngược, sống động hấp dẫn đến mức tài xế đại thúc đều yên lặng đóng máy phát thanh, dựng lỗ tai lên nghe Giang Lạc chuyện xưa.

“…… Thời điểm Trì Vưu đến trường học chúng ta làm trợ giáo, tan học sẽ đem ta xách đến văn phòng học bù, lại mang theo ta đến vườn trường chạy loạn, nói là rèn luyện năng lực phong thủy của ta. Nhưng ta lại cho rằng hắn đang cố ý làm khó ta,” Giang Lạc tựa lưng vào ghế ngồi, cả người bị bóng ma che đậy, ánh mắt ngập tràn sự phiền muộn, buồn bã ngắm nhìn dòng người lướt qua ngoài của sổ, “Ngày đó hắn cùng ta thổ lộ, ta xoay người liền đi rồi…… Ai biết sau khi ta rời đi, hắn đã chết.”

Lục Hữu Nhất bừng tỉnh đại ngộ, “Trách không được ngươi mấy ngày nay mỗi ngày đều mắng Trì Vưu, ta còn tưởng rằng ngươi là đang ghen ghét hắn.”

Giang Lạc thầm nghĩ, thế còn không phải là ghen ghét sao.

Nguyên chủ ghen ghét thiên phú của Trì Vưu, Trì Vưu lại không phải là kẻ thật sự ôn nhu thiện lương, sau khi tan học liền cười tủm tỉm mà trừng trị nguyên chủ, bên ngoài thì nói là học bù, kỳ thật chính là bất động thanh sắc mà ở trước mặt nguyên chủ triển lộ thiên phú. Nguyên chủ không có năng lực nhưng lại tâm cao khí ngạo, lòng dạ lại phá lệ hẹp hòi, nhìn những thứ bản thân không có khả năng dễ như trở bàn tay mà thực hiện thế mà bị Trì Vưu nhẹ nhàng làm ra khiến tinh thần hắn ngày càng vặn vẹo, càng hận Trì Vưu.

Giang Lạc cười khổ lắc đầu, “Hiện tại nhớ lại, ta thật muốn trở lại lúc ấy.”

Vừa dứt lời, một cổ âm phong bỗng nhiên đánh úp về phía cửa sổ, gió mạnh như lợi kiếm từ ngoài cửa kính gào thét mà thổi qua. Giang Lạc ngẩn ra, nâng tay lên thì thấy, trên cánh tay trắng nõn, theo bản năng đã nổi một tầng da gà.

Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Mưa u ám từng trận, người trưởng thành bên đường chất mấy cây non bị mưa gió thổi đến bật gốc thành một đống, nhìn trông vừa nhu nhược lại đáng thương. Giọt mưa từ cửa sổ xe nghiêng nghiêng xẹt qua, đọng lại trên trán Giang Lạc rồi chậm rãi nhỏ giọt.

Giọt mưa trong suốt dần dần biến thành huyết sắc, giống như một giọt máu tươi, ám chỉ sinh mệnh suy sụp.

Vừa vặn chảy xuống tới đuôi lông mày Giang Lạc.

Giang Lạc mặt không thay đổi, hắn thu hồi tầm mắt, ngước mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, trong gương chỉ có ba người bọn họ cùng với tài xế taxi ngồi ở phía trước.

Cũng không có ác quỷ tồn tại.

Có lẽ có, nhưng hắn nhìn không thấy.

“Trách không được đoạn thời gian kia Trì Vưu luôn đem ngươi lưu tại văn phòng,” Diệp Tầm như suy tư gì, “Nguyên lai hắn chỉ là muốn mượn cớ để cùng ngươi trải qua thế giới chỉ có hai người.”

Giang Lạc, “Có lẽ vậy……”

Cửa kính bằng thủy tinh đột nhiên vang lên một tiếng, vậy mà lại nứt ra một đạo vết rách như mạng nhện.

Ba người đang ngồi ghế sau nghẹn họng nhìn trân trối mà nhìn cửa sổ xe, Lục Hữu Nhất lẩm bẩm nói: “Lão bản, cửa sổ xe này của người có phải hay không là hàng lậu a?”

Tài xế ngây ngốc, “Chuyện này không có khả năng.”

Gió lạnh len lỏi qua vệt rách của pha lê, thổi tới trên cổ Giang Lạc làm cổ hắn như có như không cảm nhận được một luồng tử khí âm lãnh, giống như có một bàn tay hứng thú mà vuốt ve qua cổ Giang Lạc, âm thầm cảnh cáo Giang Lạc không cần nói bậy.