Chương 39: Cậu Dương

Reng...

Điện thoại di động của Dương Thiên đột nhiên rung lên.

Số gọi đến là số điện thoại di động có đầu số là 188, sau đó là một dãy số 8. Người sử dụng số điện thoại này chắc chắn có thân phận không tầm thường.

Quả nhiên, chính là Giang Nguyên Sơn.

Bệnh tình của Giang Nguyên Sơn dường như đã trở nên tệ hơn rất nhiều chỉ sau một đêm. Ngay cả năng lượng dồi dào của ngày hôm qua cũng không còn nữa, khi ông nói chuyện đã có chút mệt mỏi, nói hai câu liền phải thở dốc nghỉ ngơi một lát để không bị hụt hơi.

Tuy nhiên, Giang Nguyên Sơn vẫn lựa chọn gọi điện thoại tự nói chuyện trực tiếp với Dương Thiên, để tỏ lòng tôn trọng, ông đã bảo trợ lý ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn duy nhất một mình ông.

"Cậu Dương... Tôi là Giang Nguyên Sơn, đêm khuya còn gọi cho cậu thế này thật ngại quá, nếu có gì làm phiền đến cậu thì mong cậu thông cảm." Giang Nguyên Sơn nói.

"Ông còn tìm được số điện thoại di động của tôi.' Dương Thiên nói bằng giọng tán thưởng, cho thấy anh có ấn tượng tốt với Giang Nguyên Sơn. Ít nhất thì ông lão này là một người thông minh, nhạy bén, biết rõ lý lẽ, tốt hơn nhiều so với cô con gái dữ như cọp của ông.

"Cậu Dương, cậu đã nhìn ra bệnh tình của tôi trong nháy mắt, ông già này tin tưởng cậu, trên thực tế, nhiều năm qua tôi cũng đã tìm kiếm danh y khắp nơi, nhưng đáng tiếc, người có thể nhìn ra tôi đang gặp bệnh gì đã rất hiếm hoi chứ đừng nói đến việc điều trị và cứu tôi

Không đợi Dương Thiên lên tiếng, Giang Nguyên Sơn đã đi thẳng vào vấn đề: "Cậu Dương, nếu cậu có điều kiện gì cứ việc nói ra, chỉ cần Giang Nguyên Sơn tôi có thể làm được thì tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Dương Thiên gật gật đầu, lúc này anh đã đang sắc và nấu thuốc rồi.

Sau vài hơi thở, Dương Thiên nói: "Mười giờ sáng ngày mai tôi sẽ chủ động tới nhà, chờ tôi."

"Được được được! Vậy, ông già này xin đợi cậu Dương ghé thăm..."

“Tút tút tút... Dương Thiên nhanh chóng cúp điện thoại.

Để luyện chế Quỷ môn Hồi Nguyên Đan thì dược liệu, nhiệt lượng, liều lượng và kiểm soát chất lượng vân vân đều cần phải cực kỳ chính xác, không tiện bị quấy rầy.

Mấy chục vị dược liệu với các hình thái khác nhau, muôn hình muôn vẻ, sau khi Dương Thiên bắt đầu nấu thuốc đã khóa trái cửa phòng, nghiêm chỉnh tuân theo sự chỉ dẫn của lão quân y, không bỏ sót một chữ hay một bước nào, chậm rãi đun sôi trên lửa nhỏ.

Nhân sâm, rễ sô đỏ, lộc nhung, da dê... Thạch cổ, cỏ phục sinh, đá núi xanh...

Lư Thực, liệt bè, gỗ tử đàn, sừng tê giác... Vân vân...

Cứ mỗi mười lăm phút lại cho vào ba dược liệu có đặc tính giống nhau, sau khi dùng hết sẽ phải đun nhỏ lửa ít nhất ba tiếng đồng hồ. Và trong vòng ba tiếng đó nhiệt độ đun phải được kiểm soát ổn thỏa, không được quá lớn cũng không được quá nhỏ, không thể đột nhiên tăng nhiệt cũng không thể đột nhiên giảm nhiệt, nếu không thuốc sẽ mất dược tính, không đủ dược lực. Những loại thuốc đó ở trong mắt lão quân y là thuốc. hỏng, là phế phẩm, tuyệt đối không thể dùng!

Mà Dương Thiên được xem như là đệ tử vong niên của lão quân y, ở trên phương diện chế thuốc này anh đã dưỡng thành thái độ cẩn thận tỉ mỉ, kiên quyết không cho phép xuất hiện một chút sai lầm nào dù là nhỏ nhất.

Mồ hôi dần dần chảy xuống từ trán Dương Thiên, những hạt mồ hôi to băng hạt đậu lăn xuống, bởi vì dụng cụ luyện thuốc tương đối đơn giản nên độ khó của việc luyện chế tự nhiên cũng gia tăng mấy phần.

Cuối cùng, sau khi Dương Thiên luyện chế xong tất cả dược liệu trị giá hơn mười ngàn đồng đã là bốn giờ, phía đông nổi lên từng vệt màu trắng, trời đã sắp sáng...

Đan dược ra khỏi nồi, mùi thơm tràn ra, Dương Thiên cất vào trong hộp gỗ rồi đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, mùi thơm thoang thoảng của thuốc xông vào lỗ mũi, Dương Thiên vui mừng khôn xiết!

"Không tệ, xem ra mình không phụ sự kỳ vọng của anh quân y già rồi!"

Chỉ phí dược liệu ban đầu chỉ hơn mười ngàn, giờ phút này luyện chế thành đan dược, tổng cộng ba viên, đã trở thành có tiền cũng không mua được!