Chương 4

Đừng để tôi lại rơi vào tay hai tên ác ma đó.

Nhưng rõ ràng ông trời không nghe được lời cầu nguyện của tôi.

Hoặc có thể nói, ông trời chưa bao giờ thương xót tôi.

M/áu tươi thấm qua khe cửa.

Tiếng đập cửa càng ngày càng thô bạo hơn.

Một lát sau, cửa đã bị thứ gì đó đẩy ra.

Một người ngã trên mặt đất.

Là anh cảnh sát.

Đầu anh ấy chảy m/áu đầm đìa, m/áu thịt lẫn lộn.

Hộp sọ thậm chí còn bị biến dạng.

Người tới là Hoắc Trì.

Trên gương mặt đẹp đẽ của hắn hiện lên một nụ cười dịu dàng.

"Kiều Kiều, sao có thể ở nhờ nhà người khác lâu như vậy? Thật là thất lễ."

Trong khoảnh khắc đó, tôi biết tôi sẽ trở về địa ngục lần nữa.

Hoắc Trì thản nhiên giẫm lên đầu anh cảnh sát.

Anh ấy còn sống, cố đè nén tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

"Kiều Kiều thật không nghe lời, em biết, anh ghét nhất là cảnh sát mà."

Ý cười trong đôi mắt của hắn dần nhạt đi.

Tôi đánh rơi con dao trong tay, run rẩy nói: "Cầu xin anh, Hoắc Trì, xin anh hãy tha cho anh ấy."

"Tôi đi với anh, sau này tôi không dám chạy trốn nữa, anh tha cho anh ấy đi!"

Tôi khẩn cầu hắn.

Anh cảnh sát nghe thấy lời tôi nói, vùng vẫy kịch liệt.

Anh ấy cố nặn ra từ trong cổ họng một câu: "Hứa Nghiên, cứ mặc kệ anh! Chạy đi!"

Đáp lại anh ấy, Hoắc Trì càng dùng sức.

Hoắc Trì: "Kiều Kiều, bây giờ anh cho em hai lựa chọn, em tự tay gi/ết hắn, hay để anh ra tay."

"Em biết không, bây giờ anh đang rất tức giận, nếu em gi/ết hắn, hắn sẽ ch/ết một cách nhẹ nhàng."

"Nhưng nếu để anh ra tay..."

Hoắc Trì cầm con dao dưới đất lên, đặt vào tay tôi.

"Anh thích trao lựa chọn cho em, Kiều Kiều."

Viên cảnh sát cố hết sức ngẩng đầu lên: "Hứa Nghiên, đừng nghe lời tên cặn bã này, em nói em thích vẽ, tay em không thể vấy m/áu được…”

Nhưng anh ấy rất nhanh đã không thể nói được thêm lời nào nữa.

Hoắc Trì đột nhiên mất khống chế, đè đầu anh ấy xuống, ác độc đập mạnh xuống đất.

M/áu tươi bắn tung tóe khắp sàn.

Ánh mắt của anh ấy dần dần ảm đạm.

......

"Chị ơi, sao trông chị không sợ hãi chút nào ạ?"

"Chị có biểu cảm khác hẳn so với những người ở đây."

"Em cảm giác chị đang rất khó chịu, nhưng không hề sợ hãi."

Giọng nói yếu ớt của cô gái kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi cúi đầu im lặng.

Tôi không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.

Cô ấy nói rất đúng.

Lần này bị bắt tới đây, có lẽ tôi sẽ hoàn toàn được giải thoát.

Sao tôi có thể sợ hãi chứ?

Có khả năng đây là cơ hội duy nhất ông trời ưu ái cho tôi.

Thấy tôi không nói gì, cô gái tự giới thiệu bản thân.