Chương 16: Hồi phủ

Đoàn người lại tiếp tục xuất phát. Xe ngựa lọc cọc lọc cọc đi được nửa canh giờ, trong đầu Triệu Dự lại bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu xa. Nhìn Nhiễm Ngọc Nùng ngồi bên cạnh đang chăm chỉ nghiêm túc tập viết, y nghĩ nghĩ một lúc, liền áp sát lại gần, ôm hắn từ phía sau. Nhiễm Ngọc Nùng đang tập trung viết, bị y ôm thì có chút hoảng hốt. Vội vàng buông bút, kéo tay y hỏi: "Làm gì vậy?" Cánh tay Triệu Dự ôn nhu mà cường thế ôm hắn vào lòng, nói nhỏ: "Đừng nhúc nhích, để ta ôm ngươi một cái. Ngọc Nhi, ta lúc này thật hạnh phúc, thật đó!" Nhiễm Ngọc Nùng chợt thấy mềm lòng, bỏ tay xuống, cười nói: "Sao tự dưng lại nói như vậy chứ?" Triệu Dự cười vang đáp: "Tức cảnh sinh tình! Vừa nãy thấy ngươi ngồi bên cạnh ta, ở nơi ta có thể vươn tay chạm đến, dáng vẻ lại an tâm như vậy, lòng ta liền cảm thấy vui vẻ hạnh phúc."

Nhiễm Ngọc Nùng mỉm cười khẽ thở dài, rồi nói: "Tình cảm này của ngươi, dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng đều trân trọng!" Triệu dự mỉm cười, tiếp tục ôm hắn không buông tay. Sau đó cánh tay dùng chút lực, ẵm hắn ngồi lên đùi mình. Khi Nhiễm Ngọc Nùng vẫn đang bất ngờ, bàn tay Triệu Dự đã chụp lên ngực hắn, giữ lấy một bên ngực, vừa vuốt ve vừa nói: "Hôm nay chỗ này có bị tức sữa không?" Nhiễm Ngọc Nùng đỏ mặt, luống cuống đẩy y ra, Triệu Dự lại cười nói: "Quan hệ của chúng ta đã đến mức này rồi, ngươi vẫn còn thẹn thẹn thùng thùng thế ư?" Nói xong, liền bắt đầu cởϊ qυầи áo của Nhiễm Ngọc Nùng. Nhiễm Ngọc Nùng cũng không còn cách nào khác, ngẫm lại thì cả hai đã mây mưa nhiều lần, bây giờ từ chối chẳng khác nào ra vẻ, đành phải buông tay nói:"Vậy... Ngươi chỉ có thể hút sữa... Đừng có làm chuyện khác nhé! Quế thái y đã nói, lúc này không được." Nói xong, mặt liền đỏ như trứng tôm. Triệu Dự cười híp mắt, gật đầu nói: "Điều đó là đương nhiên, không vì đứa nhỏ, thì cũng vì thân thể của ngươi, ta sẽ không làm như vậy."

Tuy đã nói thế, nhưng lúc cởϊ qυầи áo, tay y cũng không chút nể nang. Chỉ trong một lát, Nhiễm Ngọc Nùng đã bị hắn lột trần không mảnh vải che thân nằm trên nhuyễn tháp. Hắn luống cuống nói: "Ngươi cởϊ qυầи của ta làm gì?", rồi vùng vẫy muốn cướp lại, nhưng chỉ vừa mới nhấc người lên, đôi môi đã bị mạnh mẽ chiếm đoạt. Đợi đến khi Nhiễm Ngọc Nùng bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, không có sức lực để phản kháng, Triệu Dự mới chịu buông tha. Nhìn Nhiễm Ngọc Nùng thở gấp, chân thành âu yếm nói:"Để ta nhìn ngươi, chạm vào ngươi. Ngọc Nhi, bảo bối của ta! Ngươi có biết ta yêu ngươi đến mức nào? Ta hận không thể mãi mãi ôm ngươi trong lòng, vuốt ve, hôn ngươi." Sau đó sẽ hung hăng thao ngươi, thao đến vạn lần. Y đem câu cuối cùng giấu trong lòng không nói ra, trên mặt vẫn là biểu tình mỉm cười đầy dịu dàng yêu thương.

Nhiễm Ngọc Nùng đỏ mặt, cúi đầu rồi lại lắc lắc đầu nói: "Không được, bây giờ không được, Quế thái y đã nói, những ngày này không thể vận động quá kịch liệt. Ngươi tạm thời nhịn một chút được không?" Triệu Dự khẽ cười nằm xuống bên cạnh hắn, nói: "Ta biết, lần này ta sẽ không làm đến bước cuối cùng. Ngươi chỉ cần để ta nhìn một chút, sờ sờ ngươi một chút là tốt rồi." Thấy Nhiễm Ngọc Nùng vẫn không có chút lung lay, liền thở dài nói tiếp: "Nếu không về đến kinh thành, chỉ sợ là ta sẽ không có nhiều thời gian gặp ngươi." Những câu này vừa nói xong, quả nhiên khiến Nhiễm Ngọc Nùng chú ý, vội hỏi y:"Sao lại thế?" Triệu Dự lắc đầu nói: "Lương vương khởi binh tạo phản, quân đội của lão đã rời khỏi lãnh địa của mình và đang gấp rút tiến đến đây. Mà muốn tiến vào kinh đô, nhất định lão ta phải đi ngang qua phần đất phong của ta. Bản thân ta là Tấn Vương, đương nhiên phải lãnh quân xuất chinh. Lần này ra đi chỉ sợ ít nhất cũng phải một hai năm mới trở về được. Bởi vậy e rằng sẽ không thể ở bên cạnh ngươi, nên ta muốn, nhân lúc vẫn còn thời gian, nhìn ngươi nhiều một chút. Như vậy đến khi ở nơi chiến trường, ta cũng có thể nhớ đến ngươi, sẽ không quá mức cô đơn."

Y vừa xuất chiêu giả bộ đáng thương, quả nhiên đã khiến Nhiễm Ngọc Nùng mắc bẫy. Cuối cùng hắn khẽ gật đầu nói: "Vậy, vậy ngươi đừng làm đến cùng..." Triệu Dự gật đầu, nói: "Đương nhiên sẽ không mà!" Nhiễm Ngọc Nùng liền ngoan ngoãn nằm xuống nhuyễn tháp, mặc cho Triệu Dự đảo mắt tỉ mỉ nhìn khắp thân thể hắn. Triệu Dự nhìn chăm chú đến xuất thần, vẻ mặt nghiêm túc tựa như đang giám định một bức danh họa. Từng dáng vẻ, từng đường cong y đều tinh tế thưởng thức. Bị ánh mắt nóng như lửa của y bao phủ, Nhiễm Ngọc Nùng cảm thấy thân thể cũng bắt đầu nóng lên, liền ngượng ngùng nhắm chặt hai mắt. Triệu Dự cười phóng đãng, dịu dàng nói: "Bảo bối, mở mắt ra, đừng sợ. Việc này có gì mà phải xấu hổ chứ. Nào, mở mắt nhìn ta đi." Y nhẹ nhàng dỗ dành Nhiễm Ngọc Nùng mở mắt, khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước rụt rè e lệ, Triệu Dự cảm thấy trong lòng như đang bốc hỏa. Y cúi đầu dịu dàng, tỉ mỉ hôn khắp khuôn mặt từ má đến khóe miệng của Nhiễm Ngọc Nùng. Nhiễm Ngọc Nùng ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Triệu Dự, lại nhìn vách thùng xe chật hẹp sau lưng y. Bên tai còn có tiếng vó ngựa lọc cọc, cùng với tiếng tim đập của hai người bọn họ, những âm thanh này từ từ hòa vào nhau. Dần dần, Nhiễm Ngọc Nùng cảm thấy yên ổn. Từng giọt mưa hôn ẩm ướt ấm nóng rơi trên mặt khiến hắn thấy ngứa ngứa. Hắn bỗng khẽ mỉm cười, khiến Triệu Dự thấy khó hiểu, hỏi hắn: "Sao tự dưng lại cười vậy?"

Nhiễm Ngọc Nùng lại mỉm cười, đôi mắt trong trẻo tinh nghịch lần đầu tiên đủ can đảm nhìn thẳng Triệu Dự, sau khi ngừng cười liền nhỏ nhẹ khẽ nói: "Nhột quá à!" Dừng một chút lại nói: "Đột nhiên ta thấy rất vui vẻ, thật kì lạ a! Ngươi xem, lúc này ta nằm ở đây với bộ dạng như thế này, nhưng mà đột nhiên lại không sợ nữa, ngươi thử nói xem vì sao lại như vậy?" Hắn dùng dáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên nhìn Triệu Dự, cất giọng hỏi đầy ngọt ngào khiến Triệu Dự thoáng nao núng, sau đó y mới chậm rãi mỉm cười.

Lúc này, Triệu Dự cười thật thư thái. Giờ đây cô đơn trong lòng tựa như nước chầm chậm chảy khỏi cơ thể, y vươn tay khẽ vuốt ve người đã khiến y si mê điên cuồng đang nằm trước mặt, từ tốn nói: "Đó là vì có ta ở đây!"

Cả hai cùng nhìn nhau cười, tâm ý tương thông. Nhiễm Ngọc Nùng đột nhiên rùng mình nói: "Ta cảm thấy hơi lạnh." Triệu Dự cúi đầu nhìn quanh, rồi với chăn gấm trên giường đắp lên người hắn. Sau đó cũng bắt đầu tháo dây lưng, nhanh chóng cởi bò quần áo trên người mình, rồi chui vào trong chăn, nghiêng người nằm cạnh Nhiễm Ngọc Nùng chú ý không để thân thể mình đè lên người hắn. Hai cơ thể nóng như lửa nằm sát cạnh nhau, mỗi phần cơ thể đều cảm nhận được độ ấm của đối phương. Triệu Dự cười hỏi hắn: "Cảm thấy thế nào? Còn lạnh nữa không?" Nhiễm Ngọc Nùng lại mỉm cười, lần đầu tiên trong lúc vẫn tỉnh táo, hắn chủ động vòng tay ôm quanh cổ Triệu Dự, khẽ nói: "Nhẹ một chút!" Lửa du͙© vọиɠ tràn ngập trong lòng Triệu Dự tựa như bị mưa xuân dập tắt, biến thành sóng nước nhu tình. Y dịu dàng hôn Nhiễm Ngọc Nùng, từ trên xuống dưới, không bỏ sót một góc nào. Thân thể nhỏ gầy của Nhiễm Ngọc Nùng đã trở nên thành thục tỏa ra hương vị mê người, môi y chạm đến chỗ nào, chỗ đó hiện ra một đóa hoa đào hồng hồng.

Nhiễm Ngọc Nùng vẫn không ngừng cười, thân thể vì không chịu được ngứa mà vặn vẹo không ngừng. Triệu Dự chui đầu vào trong chăn, dần dần lần xuống phía dưới. Mỗi một chỗ trên thân thể mềm dẻo mà chặt chẽ này, đều là khiến hắn yêu thương không thôi. Triệu Dự trong lòng đầy quyến luyến yêu mến, tỉ mỉ hôn liếʍ mơn trớn không ngừng, thậm chí đến cả mười đầu ngón chân mập mạp cũng không bỏ sót. Lúc hôn đến lòng bàn chân, vì không chịu được ngứa, Nhiễm Ngọc Nùng liền "hì~" cười một tiếng, vội rụt chân lại. Hai tay nắm chặt chăn, nhìn Triệu Dự cười. Triệu Dự yêu thương nhìn hắn cười đáp lại, vươn tay cầm chặt bàn chân kia, rồi lại bắt đầu hôn.

Từ mu bàn chân, đến ngón chân, lòng bàn chân, sau đó lại ngược đến mắt cá chân, bắp chân, đùi. Đến phần đùi trong non mịn mẫn cảm thì thoáng dừng lại, Triệu Dự thổi thổi một ngụm khí lên đó. Nóng nóng, ngứa ngứa, Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được liền cười thành tiếng. Khi Triệu Dự liếʍ phần da thịt non mịn kia, Nhiễm Ngọc Nùng bật cười khanh khách nói: "Ngứa quá!" Triệu Dự mỉm cười, rồi cúi xuống mạnh mẽ hôn khắp da thịt, sau đó lại dùng răng cắn cắn nhẹ nhàng, lưu lại một đống vết cắn hồng nhạt. Bàn tay cũng không ngừng vuốt ve phần đùi trong của Nhiễm Ngọc Nùng.https://quymonquan.wordpress.com – Mèo Béo

Tiếng cười của Nhiễm Ngọc Nùng nhỏ dần, rồi biến thành thanh âm rêи ɾỉ khe khẽ trầm bổng. Miệng khẽ nhếch, hai mắt khép hờ, đôi môi đỏ hồng không ngừng phát ra nhưng tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào. Từng đợt từng đợt sóng tê dại ào ạt chảy trong cơ thể, khiến hắn vô cùng thoải mái, nhịn không được co một chân lên, bàn chân cũng cọ cọ trên nguyễn tháp. Triệu Dự khẽ cười, xấu xa nói thầm: "Cẩn thận một chút, đừng lớn tiếng. Đừng để mọi người bên ngoài nghe thấy." Nhiễm Ngọc Nùng nghe vậy liền cắn chặt chăn, hai mắt chăm chú nhìn khóe môi đang cong lên của Triệu Dự. Triệu Dự cười cười rồi lại tiếp tục cúi đầu, ngậm lấy phấn hành xinh xắn giữa hai chân Nhiễm Ngọc Nùng.

"Ưm ~" âm thanh rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng, hai tay Nhiễm Ngọc Nùng nắm chặt chăn, kɧoáı ©ảʍ càng hiện rõ trên mặt. Tuy không thể nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được nơi yếu ớt kia của mình đang bị bao bọc, một đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại đang cuốn quanh hết liếʍ rồi lại mυ"ŧ. Nhiệt độ toàn thân tựa như một dòng nham thạch chảy dồn tới hạ thân, rồi từ chỗ đó lại truyền ra trận trận sóng kí©h thí©ɧ lan khắp cơ thể. Nhiễm Ngọc Nùng không chịu nổi nữa thắt lưng mảnh mai run run, người muốn vùng dậy. Triệu Dự thấy thế, vội há miệng buông phấn hành đã bị liếʍ đến mức dựng đứng thẳng tắp, giữ chặt thắt lưng Nhiễm Ngọc Nùng, lắc đầu nói: "Không được, đừng giãy giụa! Sẽ làm đứa bé bị thương." Nhiễm Ngọc Nùng cắn chặt chăn, chầm chậm gật gật đầu. Cúi đầu khẽ hôn lên bụng hắn một cái, Triệu Dự nói: "Ngoan ~!" Sau đó một tay y tiếp tục giữ thắt lưng Nhiễm Ngọc Nùng, một tay lại nắm lấy phấn hành, bắt đầu giở trò trêu chọc.

Không lâu sau, phấn hành nhỏ xinh lại dần dần đứng thẳng, rung rung theo từng nhịp run rẩy của thân thể Nhiễm Ngọc Nùng. Triệu Dự sờ sờ vuốt vuốt lên hai quả bóng da vài cái, khiến Nhiễm Ngọc Nùng càng lúc càng thở dốc hỗn loạn. Ngay sau đó, dòng bạch trọc mang theo mùi chua nhàn nhạt bắn ra, thấm ướt tay Triệu Dự. Nhiễm Ngọc Nùng nhất thời rơi vào trạng thái thất thần.

Triệu Dự đứng dậy, cầm lấy một chiếc khăn lớn màu trắng, giúp Nhiễm Ngọc Nùng lau sạch vết bẩn trên người. Sau đó, y ném khăn xuống dưới sàn rồi lại chui vào trong chăn. Ôm eo Nhiễm Ngọc Nùng hỏi: "Cảm thấy thế nào? Trong người có chỗ nào không thoải mái sao?" Đôi mắt đang tràn đầy say mê của Nhiễm Ngọc Nùng sáng lên, hắn rúc vào lòng Triệu Dự, lắc đầu. Một bàn tay của Triệu Dự lại phủ lên ngực hắn, vừa xoa xoa, vừa hỏi: "Chỗ này thì sao?". Nhiễm Ngọc Nùng đỏ mặt, thấp giọng nói: "Có chút trướng trướng!" Quả thực, bàn tay kia vừa chạm vào đầṳ ѵú đã cứng lên một chút rồi.

Triệu Dự cười cười, vẻ mặt vui sướиɠ tựa như sói đói sắp được ăn no. Y thấp giọng dò hỏi ý kiến Nhiễm Ngọc Nùng: "Ngươi muốn nằm hay là ngồi dậy?" Mặt Nhiễm Ngọc Nùng lại hồng thêm một chút, không trả lời, chỉ vươn tay vòng quanh cổ y, dùng sức một chút, kéo đầu y xuống gần ngực mình. Triệu Dự rất nhanh liền hiểu ý, cẩn thận lấy chăn phủ kín cơ thế vẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Nhiễm Ngọc Nùng, rồi mới chui vào chăn đến gần ngực hắn, ngậm lấy một bên núʍ ѵú, bắt đầu mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ. Nhiễm Ngọc Nùng nằm ngửa trên nhuyễn tháp, hai mắt khép hờ khẽ rêи ɾỉ, hai đùi bất giác chầm chậm cọ cọ lên người Triệu Dự.

Chỉ một lúc sau, Triệu Dự đã hút sạch toàn bộ sữa trong hai vυ" của Nhiễm Ngọc Nùng. Trong lòng không hề có ý muốn buông ra, đầu lưỡi của y cứ lưu luyến vòng quanh hai đầṳ ѵú đã sưng đỏ tựa như hai viên hạt lựu chín mọng kia. Cách một tấm chăn, Nhiễm Ngọc Nùng đẩy đẩy y ra nói: "Mau buông ra đi, thật là hư mà." Triệu Dự đành phải nhả núʍ ѵú trong miệng ra, ló đầu ra một chút, cẩn thận cách xa người Nhiễm Ngọc Nùng xoay thân nằm xuống bên cạnh hắn. Trong lúc thay đổi tư thế, hung khí vô cùng to lớn đã đứng thẳng từ lâu giữa hai chân y thoáng cọ vào người Nhiễm Ngọc Nùng, tiếp xúc với nhiệt độ ấm nóng của nơi đó hắn liền "A" một tiếng, rồi không biết phải làm thế nào, chỉ biết ngượng ngùng nhìn Triệu Dự, nhắc nhở y: "Ta bây giờ không được." Triệu Dự dịu dàng nhìn hắn nói: "Ta biết." Nói rồi liền ôm Nhiễm Ngọc Nùng vào lòng, cầm tay hắn dẫn đến vùng giữa hai chân y, đặt lên thịt đao, nói: "Nào, cầm lấy nó." Nhiễm Ngọc Nùng im lặng làm theo, bàn tay vừa nắm lấy vật to lớn đó, hắn liền sợ hãi khẽ kêu: "Thật là lớn!" Triệu Dự khó hiểu nhìn hắn, cuối cùng cười nói: "Bé ngốc, chúng ta đã làm không biết bao nhiêu lần, bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao?" Nhiễm Ngọc Nùng lại đỏ mặt, bĩu môi nói: "Đã lần nào người ta được nhìn kĩ đâu chứ..." Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Triệu Dự rồi.

Sau khi đã cầm lấy cái hung khí kia, tay Nhiễm Ngọc Nùng lại bị một bàn tay to lớn ấm áp bao lấy. Tiếp đó bên tai truyền đến thanh âm của Triệu Dự: "Nào, làm theo ta." Tiếp đó bàn tay y nắm lấy tay hắn di chuyển lên xuống quanh thịt đao. Nhiễm Ngọc Nùng khẽ mím môi yên lặng không nói, chỉ ngoan ngoãn nghe theo y. Không gian xe rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng vải vóc ma xát cùng tiếng thở gấp đứt quãng, vừa an tĩnh lại vừa ngọt ngào. Không biết phải mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng cái thịt đao kia cũng run lên vài cái, bắn ra tinh thủy, dính đầy tay hai người. Nhiễm Ngọc Nùng thấy thế ngây ngốc nói với Triệu Dự: "Xuất ra rồi." Triệu Dự cười cười gật đầu, cầm tay của cả hai bỏ ra khỏi chăn. Lúc này bàn tay của mỗi người đều có chút dính dính, tỏa ra mùi tanh nồng nồng.

Nhiễm Ngọc Nùng hít hít mũi ngửi rồi nói: "Mùi thật nồng." Triệu Dự cười cười cầm lấy tay của hắn, nói: "Ta thật hy vọng trên tay của cưng vĩnh viễn thấm đầy mùi hương của ta."Nhiễm Ngọc Nùng nhíu mi, nhăn nhăn mặt nói: "Không muốn đâu, rất khó ngửi." Triệu Dự cười cười, vươn tay lấy một chiếc khăn ở gần đó lau cho cả hai. Lúc lau cho Nhiễm Ngọc Nùng, Triệu Dự đặc biệt cẩn thận kỹ càng. Sau khi lau sạch tinh thủy trên tay hắn, y vẫn không chịu buông ra, còn kéo đến trước mặt tỉ mỉ nhìn ngắm. Nhiễm Ngọc Nùng thấy khó hiểu, liền hỏi: "Có chuyện gì sao, ngươi nhìn cái gì vậy? Tay của ta có gì đáng nhìn chứ?" Triệu Dự khẽ hôn vài cái lên lòng bàn tay hắn, rồi mới trịnh trọng nói: "Ngươi yên tâm, Triệu Dự ta còn sống một ngày sẽ không bao giờ để ngươi chịu khổ nữa. Ta nhất định khiến ngươi trở thành người hạnh phúc nhất trên đời! ! !" Nhiễm Ngọc Nùng thoáng ngây người, sau đó khẽ cười nói: "Ngươi thật là..."

Hai người lại dựa sát vào nhau tâm tình thủ thỉ không dứt, bàn tay Triệu Dự vẫn không ngừng vuốt ve trêu đùa hai vυ" của Nhiễm Ngọc Nùng. Một lúc lâu sau đó Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được liền hỏi y: "Sao ngươi lại có nhiều hứng thú đỗi với chỗ này của ta như thế? Từ nãy đến giờ, chưa thấy ngươi ngừng tay lúc nào." Ngón tay Triệu Dự ở trên một viên đầṳ ѵú của hắn vẫn không ngừng xoa nắn gãi gãi, một lúc sau mới không nhanh không chậm nói: "Thực sự thì ta cũng cảm thấy rất kì lạ. Trước đây ta cũng nhìn thấy không ít ngực của nữ tử, lúc đó cũng thấy không có gì đặc biệt đáng để lưu tâm. Nhưng không biết tại sao, nhìn thấy ngực của ngươi, ta lại vô cùng yêu thích, luôn nhịn không được muốn được nắm lấy, được thỏa thích vuốt ve. Ngươi có thấy suy nghĩ này kỳ quái không?" Nói xong tay y lại tiếp tục sờ nắn bóp véo đầṳ ѵú kia. Nhiễm Ngọc Nùng"hứ ~!" một tiếng không thèm để ý đến y nữa. Triệu Dự lại tiếp tục nhàn nhã tự tại vuốt ve hai vυ" của bảo bối, sau khi cân nhắc cẩn thận nói: "Oa! Ta cảm thấy ngực ngươi càng ngày càng lớn hơn, ta nhớ trước đây lúc nắm chưa đến một nửa bàn tay ta, còn bây giờ phải đến hơn nửa bàn tay ra rồi. Sau này không biết một bàn tay ta có nắm vừa không nữa?" Nhiễm Ngọc Nùng xoay người đưa lưng về phía y. Triệu Dự ôm lấy bờ vai hắn, tiếp tục nói: "Nếu thật sự được như thế thì tốt quá. Quả thật, ngực của ngươi vô cùng xinh đẹp, tính đi tính lại nó vẫn là thứ đẹp nhất Triệu Dự ta từng nhìn thấy từ lúc sinh ra đến giờ. Cho dù là hình dáng hay màu sắc đều là cực phẩm, chỉ là hơi bé... Nếu thật sự sẽ lớn đến mức bàn tay ta cũng không đủ để nắm, vậy thì rất tốt. Đến lúc đó ta được vuốt ve bảo bối ngươi, được sờ nắm thiên hạ đệ nhất mĩ ngực này, thì quả thực là niềm vui sướиɠ lớn nhất trên thế gian, đời này Triệu Dự ta chỉ cần thế là đã đủ mãn nguyện rồi!" Y càng nói càng kỳ cục, Nhiễm Ngọc Nùng cố ý nghiêm mặt không để ý tới y, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng để nghe rõ từng lời mê sảng kia, trong lòng có chút ngọt ngào vui mừng...

Đoàn người vẫn ngày đêm gấp rút hướng về kinh thành. Nhưng đối với hai người họ mà nói, hành trình cũng không quá vất vả. Lúc này Triệu Dự đã tìm được thú vui mới, y luôn đem Nhiễm Ngọc Nùng cởi sạch không còn một mảnh vài, rồi dùng chăn bao lấy ôm vào lòng, sau đó sẽ vô cùng tùy ý trêu đùa thân thể hắn, tỉ mỉ khám phá từng li từng tí thân thể hắn. Nhiễm Ngọc Nùng cũng làm như không biết, vứt bỏ bản tính ngượng ngừng, dễ xấu hổ thường ngày, để mặc y tùy ý vuốt ve, ngắm nghía cơ thể hắn. Cả hai càng ngày càng ngọt ngào, càng đến những nơi đông người ồn ào, lại càng chơi đùa hăng say. Nhiễm Ngọc Nùng được trải nhiệm kɧoáı ©ảʍ đặc biệt trong những tình huống không tưởng, còn Triệu Dự từ đây lại hình thành một thói quen dâʍ đãиɠ: nhìn thấy Nhiễm Ngọc Nùng mặc y phục chỉnh tề sẽ bị kí©h thí©ɧ, nhất định phải đem quần áo của hắn cởi sạch, lúc không có việc gì làm, sẽ không ngừng trêu đùa hai vυ" hắn. Thói quen này một khi đã hình thành, liền kéo dài vài chục năm...

Khoảng thời gian phóng đãng lại khoái hoạt luôn trôi qua vô cùng nhanh, bảy tám ngày sau bọn họ đã về tới kinh thành. Những nô đùa phóng túng ngọt ngào này không thể tiếp tục nữa khiến Triệu Dự bất mãn ôm chặt người đã mặc y phục chỉnh tề kia, nửa ngày mới nói: "Thực không quen ôm ngươi như vậy." Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được trừng mắt liếc y, khiến Triệu Dự thích thú vội hôn hắn một cái. Sau một nụ hôn dài nồng nhiệt, xe ngựa dừng lại. Tiếp đó Thanh Nguyệt lên tiếng: "Vương gia, Vương phi, chúng ta đã đến nơi." Hai người cùng liếc nhìn nhau, Triệu Dự vươn tay chỉnh lại y phục cho hắn. Nhiễm Ngọc Nùng lúc này đang mặc quần áo của nữ nhân, nhưng vì tóc hơi ngắn nên không thể vấn tóc cao mà chỉ buộc đơn giản. Triệu Dự nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy không có gì không ổn mới gật gật đầu, nắm tay hắn, cả hai cùng nhau bước xuống.

Cửa xe vừa mở, đã thấy một đám người đã đứng đợi trước cửa vương phủ. Thấy hai người xuất hiện, vội quỳ xuống hành lễ nói: "Chúc mừng Vương gia cát nhân thiên tướng, gặp dữ hóa lành, bình yên hồi phủ!" Triệu Dự giơ tay ra hiệu mọi người miễn lễ, rồi xuống xe trước, sau đó xoay người đỡ Nhiễm Ngọc Nùng. Hạ nhân đã sớm tiến đến, thấy y che chở Nhiễm Ngọc Nùng như thế, tổng quản Vương phủ Phúc Lộc liền cẩn thận hỏi: "Vương gia, vị cô nương này là?" Triệu Dự quay đầu nhìn hắn nói: "Hiện tại các ngươi tạm gọi là cô nương, nhưng tốt nhất vẫn nên gọi là Vương phi. Càng sớm quen thì càng tốt!" Nói xong, không để ý đến vẻ mặt khϊếp sợ của mọi người, ôm vai Nhiễm Ngọc Nùng, ôn nhu nói: "Mau vào nghỉ ngơi." Rồi cả hai cùng nhau bước đi.

Phúc Lộc quả nhiên là người thông hiểu sự đời, không lâu sau đã bước theo hai người kia bẩm báo: "Trong cung phái người đến, nói chờ Vương gia hồi phủ thì lập tức tiến cung diện thánh." Triệu Dự gật đầu nói: "Quả thực cũng nên nhanh chóng đi gặp hoàng huynh." Rồi lại vừa cười vừa nói với Nhiễm Ngọc Nùng: "Để còn đòi một ý chỉ sắc phong cho ngươi nữa chứ." Nhiễm Ngọc Nùng ngượng ngùng giả bộ không thèm để ý đến y, quay đầu nhìn Thanh Nguyệt, Hạo Nguyệt đang đi sát phía sau. Đến lúc vào nội viện, Phúc Lộc liền hỏi: "Tiểu nhân xin hỏi Vương gia định thu xếp cho Nhiễm Vương phi ở nơi nào ạ?" Triệu Dự nói: "Trước mắt cứ để Vương phi ở cùng với ta. Chờ đến khi có thánh chỉ sắc phong ban xuống mới làm theo quy củ, đến ngụ ở Linh Tê viện." Sau khi dặn dò xong xuôi, y lại giải thích cặn kẽ cho Nhiễm Ngọc Nùng: "Nơi ấy có bảy tám cây hoa quế đã vài năm tuổi, khung cảnh rất đẹp, lúc rảnh rỗi ngươi hãy đến dạo chơi, cũng là để làm quen, sau này đó sẽ là nơi ở cố định của ngươi." Nhiễm Ngọc Nùng không để ý nhiều đến lời y nói, nhưng Phúc Lộc Phúc Hi lại nhìn nhau trao đổi: Linh Tê viện là nội viện của Vương phi, Vương gia nói như vậy, xem ra địa vị chính phi chắc chắn là của Nhiễm thị rồi.

Hai người theo sau Triệu Dự đi vào sân trong. Tất cả tiểu tư, nha hoàn vội vây quanh, Triệu Dự cũng không để ý vẫn tiếp tục dắt tay Nhiễm Ngọc Nùng bước vào phòng, ra lệnh cho mấy người Thanh Nguyệt hầu hạ Nhiễm Ngọc Nùng thật tốt, còn y, sau khi thay y phục xong thì xoay người nói với Nhiễm Ngọc Nùng: "Trước tiên ngươi cứ ngồi nghỉ một lát, ta sẽ mau chóng trở về." Nhiễm Ngọc Nùng gật đầu, nói: "Ngươi mau đi đi, đại sự quan trọng."Triệu Dự liền vội vàng tiến cung.

Ngồi trong gian phòng xa lạ, hoa lệ Nhiễm Ngọc Nùng có chút không quen, cũng may có Thanh Nguyệt Hạo Nguyệt ở bên cạnh làm hắn cảm thất bớt bồn chồn. Thanh Nguyệt là nha hoàn đứng đầu trong phủ Triệu Dự, nhân dịp này, nàng kêu tất cả các trưởng nha hoàn tới, giới thiệu từng người một cho Nhiễm Ngọc Nùng. Thì ra trong tên của các trưởng nha hoàn của phủ Triệu Dự đều có một chữ: "Nguyệt", như Thanh Nguyệt, Kiểu Nguyệt, Hạo Nguyệt, còn có Kì Nguyệt, Lộng Nguyệt, Diệu Nguyệt, vân vân... Lúc này nghe thấy bảy tám chữ "nguyệt", nhìn thấy bảy tám gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc, Nhiễm Ngọc Nùng chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, không phân rõ ai với ai. Một lúc sau, Phúc Lộc Phúc Hi lại đến, từng người giới thiệu về bản thân mình cho hắn. Nhiễm Ngọc Nùng vội gật đầu tỏ ý đã nghe rõ, trong lòng thầm nghĩ: cũng may các ngươi chỉ có hai người.