Chương 30: Phiên ngoại 2 - Xuân mộng (hạ)

Đến buổi tối, theo thói quen Nhiễm Ngọc Nùng cũng bình tĩnh trở lại, sức lực nắm sàng đan của bàn tay cũng yếu đi rất nhiều. Lời hứa bị thay đổi như vậy Triệu Dự rất nhanh phát hiện ra, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không chút thay đổi, sau khi ôm Nhiễm Ngọc Nùng dùng xong bữa tối, liền vươn tay muốn gỡ sàng đan trên người hắn xuống. Nhiễm Ngọc Nùng trốn tránh, nói: "Không được, hôm nay đã làm hai lần, ta mệt mỏi." Triệu Dự cười nhéo nhéo mũi hắn, nói: "Tiểu ngốc tử, nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ muốn dẫn ngươi đi tắm rửa thôi." Nhiễm Ngọc Nùng đỏ mặt, buông tay ngoan ngoãn để mặc Triệu Dự kéo sàng đan xuống, trong lòng lén lút thầm oán hận: còn không phải đều do ngươi không ngừng giày vò ép buộc ta, đem ta biến thành trông gà hoá cuốc như vậy sao? Triệu Dự không biết suy nghĩ trong đầu hắn, khẽ cười ôm hắn, hai người song song đi chơi trò uyên uyên dục.

Đến khi trở về, trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ, hiển nhiên là do đám người hầu nhân lúc bọn họ rời đi mà vào phòng thu dọn. Nhiễm Ngọc Nùng khó hiểu nhìn Triệu Dự, còn Triệu Dự chỉ cười nói: "Yên tâm, bọn họ biết thời điểm nào có thể vào, thời điểm nào không thể." Nhiễm Ngọc Nùng cũng không nói thêm gì nữa, Triệu Dự quan sát sắc trời bên ngoài, nói: "Lại đây, ta giúp cưng lau khô tóc."Nhiễm Ngọc Nùng cười, thoáng có chút ngượng ngùng tiến đến, đưa lưng về phía Triệu Dự ngồi xuống. Vẻ mặt Triệu Dự ôn nhu tràn đầy tiếu ý, cầm lấy cái khăn trắng mềm mại bọc quanh mái tóc đen ẩm ướt của Nhiễm Ngọc Nùng tỉ mỉ lau khô.

Trong phòng đốt đèn, trong dầu đèn có trộn thêm tinh dầu cực phẩm, hương thơm ấm áp lan tỏa khắp xung quanh. Nửa thân Nhiễm Ngọc Nùng dựa lên người Triệu Dự hai chân duỗi dài, im lặng chờ Triệu Dự lau khô tóc cho hắn. Triệu Dự cầm khăn trắng động tác trong tay đầy ôn nhu cẩn thận. Không để ý cả hai cơ hồ đều trần như nhộng, thật là một màn vô cùng ấm áp. Một lát sau, Triệu Dự buông tóc hắn ra, khẽ hôn lên vai hắn, thấp giọng nói: "Được rồi." Nhiễm Ngọc Nùng mỉm cười quay người ôm y, nói: "Đa tạ!" Trong mắt Triệu Dự tràn đầy dịu dàng, mỉm cười nói: "Nói ngốc gì vậy." Nhiễm Ngọc Nùng cười cúi đầu, Triệu Dự trong lòng thoáng động, nhịn không được lại tiếp tục hôn hắn.

Vừa hôn xong, Nhiễm Ngọc Nùng nói: "Trời vẫn còn sớm, chúng ta làm chút gì đó được không?" Triệu Dự cười cười, dắt hắn đứng dậy, kéo hắn đến trước một bàn phía trên chất đầy bút mực, nói:"Cưng đã chơi đùa cả một ngày, học tập chỉ sợ đã rơi rụng không ít. Vì vậy, nhân lúc này phải bổ sung, hôm nay trước hết luyện hai mươi chương chữ được không?" Nhiễm Ngọc Nùng có chút bất mãn, phản bác nói: "Ta chơi đùa chỗ nào, rõ ràng là ngươi lôi kéo ta. . . Làm cái việc vợ chồng kia. Sao hiện tại sao ngươi lại oán trách ngược lại ta, đồ xấu xa." Nói xong liền thở phì phì quay đầu đi, Triệu Dự cười to, nói: "Hảo hảo, là ta sai, là ta sống chết muốn cưng, bảo bối cưng nửa điểm cũng không nguyện ý, đều là ta không tốt, không nên bắt buộc cưng. Đúng không?" Y mang dòng dõi vương hầu, vậy mà nói những lời thô tục này lại vô cùng tự nhiên, không có nửa điểm khó chịu. Vừa nghe thấy những lời ấy, trái lại là Nhiễm Ngọc Nùng lại có chút ngượng ngùng, nghĩ nghĩ, nói: "Ta cũng không phải không muốn. . . . . . Kỳ thật, . . . Ngươi làm rất tốt, ta. . . Cũng thực thoải mái. . . . . ." Hắn nhăn nhăn nhó nhó đầy xấu hổ, nhưng vẫn thành thật mà nói ra những lời trong thâm tâm, khiến trong lòng Triệu Dự lại nổi lên một trận vui mừng đắc ý, nhịn không được bất tri bất giác mà cúi xuống hôn hắn, hôn đến mức Nhiễm Ngọc Nùng hổn hển thở gấp thắt lưng nhanh chóng mềm nhũn, mới buông ra nói: "Ngoan ~! Hảo hảo luyện tự, luyện tốt tướng công liền thưởng cho cưngi."

Bất tri bất giác thời gian đã trôi qua đến hơn phân nửa nén hương, Triệu Dự nhẹ nhàng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Ngọc Nùng ngồi cách đó không xa. Chỉ thấy hắn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở bàn bên cạnh đề bút viết chữ. Thần thái còn vô cùng nghiêm túc, mà thân thể lại lõα ɭồ tràn đầy tình sắc. Cái chăn hắn dùng để che thân đã chảy xuống thành một khối vải tơ vàng óng trên đùi, Nhiễm Ngọc Nùng cố tập trung tinh thần không để ý đến. Triệu Dự trong lòng tràn đầy xấu xa mà thưởng thức thân thể uyển chuyển của bảo bối, đột nhiên ngọn đèn bên cạnh Nhiễm Ngọc Nùng tách nổ vụt tắt, lập tức một đám khói đen xuất hiện. Rồi mới thấy hắn ai u một tiếng, nâng một tay lên dụi dụi mắt. Triệu Dự vội đứng dậy đến gần, ân cần hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"Vừa nói vừa đi xoay mặt hắn tinh tế xem xét kiểm tra. Nhiễm Ngọc Nùng nhăn mặt khép chặt hai mắt, hồi đáp: "Mắt bị khói xông." Triệu Dự vội nói: "Ngươi nhịn một chút, ta đi lấy nước." Nói xong muốn đứng dậy, Nhiễm Ngọc Nùng lại giữ y lại lắc đầu nói: "Không có việc gì, chút nữa chờ nước mắt chảy ra thì tốt rồi." Vừa nói vừa miễn cưỡng mở to hai mắt, quả nhiên, hai hàng nước mắt trong trẻo rất nhanh rơi xuống.

Triệu Dự quan sát, hai mắt Nhiễm Ngọc Nùng bị hun đến đỏ cả lên. Vô cùng đau lòng, vội lấy khăn lau nước mắt trên mặt hắn, hỏi: "Khá hơn chút nào không?" Nhiễm Ngọc Nùng gật gật đầu, nói:"Không có việc gì, đã tốt hơn rất nhiều." Nói xong nhịn không được lại mở lớn hai mắt. Triệu Dự không ngừng đau lòng, lại không biết làm thế nào, lặng im nửa ngày mới nói: "Sau này, ta phải nghĩ ra biện pháp gì,chứ không thể để cưng lại bị khói dầu hun như thế này nữa." Nhiễm Ngọc Nùng vốn đang xoa xoa hốc mắt, nghe nói như vậy liền nở nụ cười, nói: "Ngươi có cách gì? Để ta sau này ngồi cách đèn thật xa sao?" Triệu Dự nghĩ nghĩ nhưng chỉ cười mà không nói lời nào, Nhiễm Ngọc Nùng nội tâm cảm động không thôi Triệu Dự lúc này thật tình cảm, đối với những lời này cũng chỉ cười không lưu tâm nhiều. Bất quá một năm sau, Triệu Dự quả nhiên đã thực hiện lời hứa của mình, Nhiễm Ngọc Nùng từ đó không phải chịu nỗi khổ bị khói hun nữa, đương nhiên, đó cũng là chuyện của sau này.

Đến lúc hai mắt Nhiễm Ngọc Nùng đã dễ chịu hơn, hắn thở phào một cái, nói với Triệu Dự: "Tốt rồi, vừa lúc ta làm xong bài, ngươi xem xem." Nói xong, đem một xấp giấy Tuyên Thành đưa cho Triệu Dự. Triệu Dự nhận lấy, cũng không vội xem. Trước tiên liền ôm lấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Nhiễm Ngọc Nùng vào lòng, rồi mới không nhanh không chậm bắt đầu xem từng tờ. Nhiễm Ngọc Nùng rất cố gắng luyện chữ, hắn vốn xuất thân là người tập võ, tuy thân phận hiện nay đã cao quý, không cần động chân động tay làm việc. Nhưng võ công cơ bản vẫn còn, cổ tay vẫn có chút khí lực. Triệu Dự nhìn mỗi chữ đều ngay ngắn trầm ổn, mặc dù bút lực còn quá mạnh mẽ cứng ngắc, nhưng nhìn lại thì cũng có phong cách riêng. Triệu Dự cười khen ngợi, khẽ hôn người trong lòng, nói: "Quả nhiên tiến bộ rất nhiều, bảo bối thật chăm chỉ." Nhiễm Ngọc Nùng vừa ngượng ngùng vừa có chút tự mãn cười. Triệu Dự buông tập giấy đang cầm trong tay xuống, rồi vòng hai tay ôm người trong lòng, nói: "Tiến bộ nhiều như thế, vi phu nhất định phải hảo hảo thưởng mới được. Bảo bối, nói thử xem, cưng muốn cái gì?"

Nhiễm Ngọc Nùng hưng phấn bừng bừng nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra mình muốn gì. Thế là đành phải lắc đầu nói: "Không có cái gì hết." Triệu Dự có chút kinh ngạc, nói: "Không thể nào? Ngẫm nghĩ lại xem, sao lại không muốn cái gì chứ?" Nhiễm Ngọc Nùng lại ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Thật sự là không có, bình thường ngươi cái gì cũng đều cho ta, lo lắng cho ta, ta thực sự nghĩ không ra ngươi còn cái gì không vì ta mà chuẩn bị nữa." Triệu Dự cười cười, dỗ dành nói: "Cố ngẫm nghĩ cho kĩ một chút, nếu không kẻ làm phu quân cho ta còn có ý nghĩa gì nữa a. Ngay cả muốn thưởng mà cũng không có gì để thưởng." Nhiễm Ngọc Nùng vẫn không nghĩ ra được, đành pha trò nói: "Vậy. . . Cuối cùng, Ngươi hái sao cho ta là được rồi." Nói xong vẻ mặt tinh nghịch chờ đợi được nhìn Triệu Dự khó xử, không ngờ Triệu Dự cười vang nói: "Hái một vì sao có gì khó. Vi phu muốn hái, thì sẽ đem cả ngân hà hái xuống tặng cưng." Nói xong dứt khoát đứng dậy, cầm lấy một khăn lụa tỏ ý muốn bịt hai mắt Nhiễm Ngọc Nùng lại, Nhiễm Ngọc Nùng không hiểu sự tình, vội ngăn lại hỏi: "Làm gì vậy?" Triệu Dự cười tủm tỉm nói: "Đi hái ngân hà cho cưng a." Nói xong nhanh chóng bịt hai mắt Nhiễm Ngọc Nùng lại, rồi ôm lấy hắn.

Trước mắt Nhiễm Ngọc Nùng chỉ có một mảnh đen kịt bị Triệu Dự ôm lấy, đi một quãng ngắn, lại được nhẹ nhàng đặt xuống. Rồi nghe thấy thanh âm vô cùng vui thích của Triệu Dự vang lên: "Đến, xem ta hái ngân hà cho cưng." Nói xong, liền vươn tay đem khăn lụa trên mặt hắn cởi xuống. Nhiễm Ngọc Nùng không quen chớp chớp mắt, đợi đến khi thấy rõ khung cảnh trước mặt, không khỏi ngạc nhiên đến ngây người.

Lúc này, Bọn hắn đang ngồi trên tấm nỉ gấm ở ngoài phòng, chỉ thấy trước mặt, vẫn là thủy đình kia. Giờ đây trong đêm dài tĩnh lặng, chỉ có vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên cao. Nhưng trước mắt, lại có hàng vạn điểm sáng lấp lánh rực rỡ. Đêm đen như mực, thụy liên vốn nên khép cánh hoa say ngủ, cũng vì những điểm hào quang ấy mà hiện ra vẻ đẹp mị hoặc diễm lệ. Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được bèn đứng dậy đến gần thủy đình nhìn thật kỹ, mới phát hiện thì ra điểm điểm hào quang kia chính là đom đóm. Nhưng vì sao lại nhiều như thế chứ? Giăng khắp bầu trời, những ánh sáng nho nhỏ tỏa hào quang yếu ớt cùng tụ lại một chỗ, rõ ràng cũng không hề kém vẻ đẹp của ngân hà. Khung cảnh tựa như mộng ảo mỹ lệ tuyệt đẹp, Nhiễm Ngọc Nùng lại càng rung động. Trong lúc ấy, Triệu Dự từ phía sau ôm lấy hắn, gác cằm lên vai hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Thích không? Ta tặng ngân hà cho cưng."

Một lúc lâu sau, Nhiễm Ngọc Nùng mới lắp bắp hỏi: "Này. . . Những đom đóm này, sao lại nhiều như vậy?" Triệu Dự cười tủm tỉm nói: "Thiên cơ bất khả lộ. Cưng chỉ cần nói cho ta biết, có thích hay không?"Nói xong lòng tràn đầy chờ mong nghe được lời cảm tạ từ Nhiễm Ngọc Nùng.

Nhiễm Ngọc Nùng đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy y không buông, miệng vẫn không nói lời nào,thật lâu sau vẫn cứ ôm chặt như vậy, một mực không rời. Triệu Dự ban đầu có chút ngạc nhiên, lát sau liền mỉm cười, để mặc hắn ra sức ôm chặt. Đợi một lúc, vẫn thấy hắn không buông tay, lại sợ hắn mệt mỏi, liền nhanh chóng cười xấu xa nói: "Bảo bối, nếu cưng không buông tay, hỏa nhiệt trong lòng vi phu liền bị khơi dậy, vi phu vẫn có thể làm cưng lần nữa đó." Lời vừa nói ra, quả nhiên Nhiễm Ngọc Nùng lập tức buông tay, rồi mới từ trong lòng y ngẩng đầu lên oán trách nói:"Quả thật, lúc nãy ta thực cảm động không thôi, thế mà ngươi người này, nửa điểm đứng đắn đều không có." Triệu Dự cợt nhả trả lời: "Không có biện pháp, ai kêu bảo bối quá mức hoạt sắc sinh hương, vi phu ở trước mặt ngươi quả thật là rất khó kiềm chế." Nhiễm Ngọc Nùng cúi đầu cười, xoay người lại, khe khẽ tựa vào trong lòng y, im lặng thưởng thức cảnh đẹp kỳ diệu trước mắt. Triệu Dự vội đỡ lấy thân thể nương tử, điều chỉnh tư thế để hắn dựa vào không có nửa điểm không thoải mái, còn từ bên cạnh kéo một tấm chăn mỏng phủ kín người Nhiễm Ngọc Nùng, ban đêm sương nhiều gió lớn, thật cẩn thận không thể để hắn cảm mạo. Đồng thời cũng thuận tiện vuốt ve người bảo bối.

Nhiễm Ngọc Nùng để mặc y bận rộn, chăm chú không chớp mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Một lúc lâu sau, mới lên tiếng: "Thật đẹp a!" Hắn thật lòng mà tán thưởng. "Thích không?" Triệu Dự hỏi. "Ân, thích" Thấy Triệu Dự thư thái mỉm cười, liền nói" "Chỉ cần cưng thích, ta nguyện ý nguyện ý vì cưng mà làm tất cả mọi việc."

Nhiễm Ngọc Nùng lại bĩu môi nói: "Nhưng lại hết lần này đến lần khác không cho ta mặc quần áo."

"Hắc hắc, việc đó chỉ nên trách thân thể cưng quá đẹp thôi, ta không nỡ dời mắt đi."

"Hừ ~ miệng lưỡi trơn tuột" Triệu Dự vẫn cười xấu xa không nói thêm gì.

Nhiễm Ngọc Nùng ngừng lại một chút nói"Nhưng mà, ta thật sự rất vui, đến tận bây giờ chưa từng có ai vì ta mà làm nhiều như vậy, cám ơn ngươi."

Lời này vừa nói ra liền khiến Triệu Dự hưng phấn "Muốn cảm ơn ta a, vậy lấy cái gì làm lễ vật đây a."

Nhiễm Ngọc Nùng cười nghiêng đầu liếc nhìn y, hỏi"Ngươi muốn cái gì?"

Triệu Dự cười dâʍ đãиɠ trả lời"Dùng thân thể của cưng đến tạ ơn ta được không?"

Nhiễm Ngọc Nùng mặt phiếm hồng, may mắn trời đêm tối đen Triệu Dự nhìn không thấy, mượn bóng đêm, Nhiễm Ngọc Nùng liền vứt bỏ vẻ rụt rè, ngượng ngùng mà to gan nói"Cái kia. . . Không phải sớm đã cho ngươi?"

Triệu Dự tiếp tục cười dâʍ đãиɠ nói"Kia, sao có thể giống nhau." Nhiễm Ngọc Nùng vội hỏi"Là sao?"

Triệu Dự đột nhiên hiện vẻ nghiêm chỉnh, hắn khẩn khoản nhìn Nhiễm Ngọc Nùng, nói: "Cho ta trái tim ngươi, được không?"

Nhiễm Ngọc Nùng sửng sốt, Triệu Dự liền tha thiết nhìn hắn, im lặng chờ đợi câu trả lời của hắn. Trong ánh mắt như điên cuồng gào to: đừng cự tuyệt ta đừng cự tuyệt ta đừng cự tuyệt ta. . . . . .

Nhiễm Ngọc Nùng nghiêng đầu, có chút khó hiểu nói: "Kia, không phải đã sớm giao cho ngươi sao?"Trong nháy mắt, Triệu Dự như đạt được cực độ vui vẻ.

Hai người không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nép vào nhau, trong đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng đom đóm bay khe khẽ, xa xa truyền đến tiếng nước róc rách, là thanh âm sóng nước Thái Hồ đập vào bờ, từng tiếng từng tiếng, càng khiến cảnh đêm thêm yên tĩnh an bình. Dần dần, Nhiễm Ngọc Nùng bắt đầu mơ mơ màng màng, rúc sâu vào lòng Triệu Dự, Triệu Dự ôn nhu hỏi: "Mệt sao?" Hắn gật gật đầu, Triệu Dự nhanh chóng nằm xuống, hai người ôm nhau, Nhiễm Ngọc Nùng tới dựa sát vào ngực y, lắng nghe thanh âm tiếng tim Triệu Dự đập trầm ổn mà mạnh mẽ, dần dần thϊếp đi. . . . . .