Chương 18

Lục Ngạo Thiên mím môi: "Vậy tôi muốn đưa thù lao đóng phim cho Quý Nặc......" Hai chữ cuối cùng thật sự không nói nên lời, hắn bổ sung: "Lên chương trình tôi cũng sẽ không gọi người khác là ba.”

Lực chú ý của Từ Lệ đều đặt ở nửa câu đầu, nghe xong cười cảm thán: "Thật sự là một phần ân tình." Nói xong không khỏi thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ trưởng thành như vậy đều thích cho tiền Quý Nặc?

Tên khốn Quý Nặc này, gặp phải "hai cha con" này không chừng thật sự là muốn đổi vận.

*

Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Từ Lệ bảo Quý Nặc dọn vào căn hộ cao cấp của Hàn Trình ở Vân Hồ Thiên Thành.

Chờ buổi chiều làm xong thủ tục viện phúc lợi cũng đưa con qua cho cậu để "hai cha con" quen thuộc, lúc quay phim chân chính ở chung có thể tự nhiên hơn một chút.

Ngược lại cô không chuẩn bị kịch bản gì cho Quý Nặc, một mặt là lúc trước Quý Nặc bị bôi đen quá triệt để, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, có thành kiến với cậu chỉ càng nghiêm khắc hơn, một khi dấu vết diễn xuất bị bắt được, một chút tín nhiệm cuối cùng dành cho Quý Nặc cũng sẽ hoàn toàn biến mất, tránh biến khéo thành vụng không bằng để hết thảy thuận theo tự nhiên.

Mặt khác Quý Nặc muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, có thể chịu đựng đến bây giờ cũng có thể nhìn ra tâm tính kiên định, phàm là người nguyện ý đi đường tắt đã sớm bám vào ông chủ lớn, cho nên Từ Lệ cảm thấy không cần lo lắng Quý Nặc sẽ làm thiêu thân gì, cậu căn bản không phải người như vậy.

Lấy kinh nghiệm làm người quản lý kim bài nhiều năm qua của cô mà xem xét, nếu như không có Sầm Tích cố ý chèn ép, lấy linh khí và điều kiện cá nhân khi Quý Nặc diễn vai thư đồng nhỏ, mặc dù phía sau không có vốn liếng không bối cảnh cũng không có đại vận bùng nổ, an tĩnh kiên định quay phim thì lăn lộn ở tuyến ba tuyến bốn cuộc sống cũng nhẹ nhàng không gò bó.

Nhưng mà Từ Lệ cẩn thận mấy cũng có sai sót, hoàn toàn không nghĩ tới Quý Nặc còn trẻ tuổi sẽ nhận được chẩn đoán bệnh nan y, hiện tại tâm tình đã khác hẳn.

Sau khi Quý Nặc biết được trước khi thu âm xong cậu đều phải ở trong phòng của Hàn Trình, vì thế thu quần áo bốn mùa và đồ dùng hàng ngày đều nhét vào rương hành lý, ngoại cảnh khác nhau thế nào đều có thể dùng tới.

Từ giờ trở đi Tiết Tiểu Sơn tạm thời trở thành trợ lý sinh hoạt của Quý Nặc, Quý Nặc sợ tiểu khu không tiện quay xe nên bảo hắn dừng ở đầu ngõ.

Tiết Tiểu Sơn xuống xe nhìn vào trong hẻm nhỏ vừa sâu vừa dài, lo lắng đến thân thể nhỏ gầy ốm yếu của Quý Nặc, Tiết Tiểu Sơn vẫn không nhịn được gọi điện thoại hỏi cậu: "Tiểu Nặc, thật sự không cần đi lên đón cậu sao?”

Quý Nặc liên tục từ chối: "Thật không cần, tôi không lấy bao nhiêu đồ.”

Mười phút sau, Quý Nặc xách rương đồ to bằng một tay đi ra, Tiết Tiểu Sơn nhanh chóng xuống xe đón: "Nhiều như vậy còn khách sáo cái gì, tới đây đưa tôi giúp.”

Quý Nặc cong môi cười cười: "Thật không nặng, giúp tôi mở cốp xe ra là được rồi.”

Tiết Tiểu Sơn nhìn cậu giống như thật không phí khí lực gì, cũng không đi cướp với cậu, mở cốp xe ra bảo Quý Nặc bỏ hành lý vào.

Sau khi lên xe Tiết Tiểu Sơn không quên dặn dò: "Sau này đừng khách sáo với tôi, chị Lệ bảo tôi đi theo cậu là để hỗ trợ.”

Quý Nặc tốt tính cong môi: "Cảm ơn, sau này xin nhờ cậu.”

Một đôi mắt hoa đào đen nhánh sáng ngời cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp, chỉ là làn da và môi đều không có màu máu, lộ ra tình trạng bệnh tật gầy yếu rõ ràng.

Tiết Tiểu Sơn vốn chịu ảnh hưởng của lời đồn đãi nên cũng không có cảm tình tốt đối với Quý Nặc, nhưng hắn cũng coi như là một nửa người xem màn anh dũng cứu trẻ nhỏ của Quý Nặc.

Vừa nghĩ tới cũng là gặp phải bọn buôn người, hắn lại cực kỳ ngu ngốc coi bọn buôn người thành phụ huynh đứa nhỏ, Quý Nặc lại có thể đề cao thân thể vừa mỏng vừa giòn giúp đứa nhỏ chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ, thật sự làm hắn xấu hổ không chịu nổi, còn không biết xấu hổ có ý kiến gì đối với người ta?