Chương 22

Trước khi hai người xuất hiện, nhân viên công tác đã nhanh chóng đặt xong mic thu âm và máy bổ sung ánh sáng, dự định trước tiên tiến hành thu thập ánh sáng ở nơi có ánh sáng tốt.

Khi ống kính phát sóng trực tiếp chuyển hướng ra cửa, thiết bị bổ sung ánh sáng không kịp điều chỉnh, Lục Ngạo Thiên đang ở vị trí ngược sáng, bên cạnh còn có một người to con che mất ánh sáng, hình ảnh Lục Ngạo Thiên mới vào phòng phát sóng trực tiếp chính là đen sì.

Màn đạn lại là một đống lớn dấu chấm hỏi:

[????]

[Con khỉ đen này không phải là con của thầy Hàn trong chương trình chứ?]

[Hàn Trình là nghĩ nhiều đến choáng váng đầu óc sao? Tìm một tên da đen còn chưa tính, ngay cả thằng nhóc cũng giống như khỉ vậy... kiểu tự sát này tôi vẫn là lần đầu tiên gặp...../ đầu chó]

Quý Nặc vừa thích ứng với sự đột kích của tổ tiết mục lại nhìn thấy cậu bé Lục Ngao Ngao ngoài dự liệu, trong đầu dán đầy dấu chấm hỏi.

Có điều cậu thấy sắc mặt nhóc tỳ không tốt, cho rằng đứa nhỏ bị tổ tiết mục dọa sợ, lập tức đi tới.

Cậu ngồi xổm xuống cầm bàn tay nhỏ bé gầy gò đen nhánh của đứa bé, cúi đầu xem xét bàn chân nhỏ của Lục Ngạo Thiên: "Là bị mấy chú giẫm vào đâu?"

Quý Nặc không nhìn thấy trên chân đứa nhỏ có dấu giày hoặc vết lõm rõ ràng, lực chú ý rất nhanh bị giày xăng đan màu xanh lá cây in đỏ bạc đan xen hấp dẫn, cảm thụ trực quan nhất chính là màu sắc phối màu này thật sự là giá trị nhan sắc của Tiga.

Đứa nhỏ không trả lời, hừ hừ trừng Tiết Tiểu Sơn một cái.

Hiện tại mỗi một lần hắn nói chuyện đều sẽ tận lực thả chậm tốc độ nói, hạ giọng xuống, là vì khống chế chính mình ăn nói không rõ, cùng với tránh cho mình phát ra giọng nói ngu xuẩn mất mặt, nhưng phế vật to con để cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng mà nói không kịp nghĩ ngợi, lại còn là ở trước ống kính phòng phát sóng trực tiếp trước!

Mặc dù hiện tại thân thể hắn là trẻ con nhưng hắn vẫn như cũ không thể chịu đựng được, đường đường là Long Ngạo Thiên bị thu nhỏ thân thể lại, nhưng khí thế không thể co lại!

Lục Ngạo Thiên quay sang Quý Nặc, ưỡn ngực lên dùng tư thế bễ nghễ gằn từng chữ: "Không. Sao.”

Quý Nặc là người mà Lục Ngạo Thiên nhận định có tâm tư thuần túy nhất hiện tại, khi đồng ý chương trình giải trí hắn đã chuẩn bị sẵn sàng thu nhập đưa đối phương vào dưới trướng để sử dụng.

Cho nên Lục Ngạo Thiên nói xong lập tức dựa theo dự đoán ban đầu, vẫn ra vẻ thâm trầm đè giọng nói xuống thấp nhất, dùng giọng điệu nhận đàn em vươn tay ngắn về phía Quý Nặc: "Khốn khó của cậu, để tôi tới giải quyết.”

Nói xong nghiêng người về phía trước, bàn tay ngắn khó khăn lắm mới có thể vỗ lên bả vai Quý Nặc.

Quý Nặc: "......"

Hoàn cảnh trưởng thành của Quý Nặc tương đối đặc biệt, cha ruột đã từng là dáng vẻ đạo mạo nhưng bản chất cặn bã, cho nên cậu đều tiếp nhận tốt đẹp đối với chỗ đặc thù của mọi người.

Một loại gạo nuôi trăm dạng người, đứa nhỏ này lúc trước đã rất không giống người thường, ngược lại coi như có thể tiếp thu đối với nội dung đứa nhỏ nói, chính là...

Sao đứa nhỏ này lại giống như con gà trống nhỏ cậu nuôi trước kia, giọng nói cứ ngập ngừng cục cục?

Lúc trước rõ ràng vẫn là giọng trẻ con đáng yêu non nớt, hôm nay cổ họng này là do nhiễm trùng amidan hay là cô nhi viện cho ăn uống quá mặn?

Nhân viên phụ trách phỏng vấn cố ý để lại cho "hai cha con" một chút thời gian câu thông, đợi một lúc mới nâng cảm xúc lên ngẩng cao đầu mà đến gần: "Ồ! Là bạn nhỏ Ngao Ngao đến đây sao? Mau vào phòng phát sóng trực tiếp với các chú dì để kêu gọi mọi người nào~”

Lục Ngạo Thiên đang vì Quý Nặc mà bực bội, nghe vậy hung dữ quay sang ống kính: "Bọn họ không xứng." Không ai xứng để Lục Ngạo Thiên hắn phải gọi là chú.