Chương 3

Bọn buôn người ôm Lục Ngạo Thiên chạy ra khỏi ngõ tối, lại chạy về phía một con đường ít người khác.

Lục Ngạo Thiên vẫn giả ngu im lặng bị ôm, đầu ngón tay vẫn lặng lẽ cạo bùn trong ống tay áo, tìm kiếm cơ hội phá cục tiếp theo. Rõ ràng bọn buôn người vô cùng quen thuộc đối với các con đường quanh đây, nhìn người càng chạy càng xa, Lục Ngạo Thiên rõ ràng thời gian của hắn không còn nhiều lắm.

Trên con đường nhỏ hẻo lánh chỉ có một người đi đường, thanh niên có dáng người cao cao gầy gò như kẻ ốm yếu, trong tay cầm kết quả chẩn đoán bệnh giống như mất hồn lang thang ven đường.

Lúc Lục Ngạo Thiên đang bị bọn buôn người ôm lấy, hắn liếc mắt một cái bỗng nhìn thấy đối phương, nhưng sau khi trải qua chuyện của người đàn ông cao lớn phế vật trước đó, Lục Ngạo Thiên nhìn thân thể gầy yếu của đối phương lại thấy không trông cậy được gì, trực tiếp coi người ta là hạng mục quấy nhiễu gia tăng tỷ lệ thành công.

Bọn buôn người nhìn người đàn ông cao lớn không đuổi theo, phía trước là ma gầy chỉ cần một cước cũng có thể đạp bay nên không đủ làm hắn sợ, người hoà hoãn sức lực, bước chân cũng chậm lại.

Nhưng vào lúc này, đứa trẻ trong lòng nắm hai tay thành hình móng vuốt, trong nháy mắt móng tay chứa đầy nước bùn móc vào hai mắt bọn buôn người, chất ô nhiễm cay độc kí©h thí©ɧ được Lục Ngạo Thiên sử dụng hết toàn lực móc móc đâm vào, làm cho bọn buôn người hùng hùng hổ hổ tru lên.

Bọn buôn người không thể không vươn một tay ra ngăn cản công kích của đứa trẻ: "Mày là nhãi ranh súc sinh chó má!”

Lục Ngạo Thiên gắt gao cắn chặt tay bọn buôn người không tha, đồng thời sức lực trên tay cũng gồng lên, gần như là lực lượng đột phá cực hạn của thân thể trẻ con, toàn bộ đều tác dụng lên người bọn buôn người.

Bé trai ba bốn tuổi bởi vì quá mức gầy gò nên hai bên gò má không hề thấy được chút thịt mập mạp nào của trẻ con, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp bởi vì dùng sức gồng lên quá mức mà đỏ thẫm.

Bọn buôn người kêu đau tê tâm liệt phế, tay kia kẹp lấy Lục Ngạo Thiên cũng buông ra, hai tay đồng thời xốc người lên.

Lục Ngạo Thiên buông lỏng miệng mặc cho hắn xốc lên, toàn bộ sức lực đều tập trung ở đôi bàn tay nhỏ bé đen thui, mỗi tay nhéo một bên nhãn cầu của người đàn ông thẳng đến khi kiệt sức mới bị bọn buôn người dứt khoát quăng bay.

Trên lý thuyết khi Lục Ngạo Thiên rơi xuống đất hẳn là tiếp tục lăn lộn bài trừ quán tính, nhưng khối thân thể này thật sự quá mức nhỏ yếu, sau khi gần như bóp nổ ánh mắt của bọn buôn người, tây chân của hắn đã không cách nào nhanh nhẹn làm ra phản ứng.

Ngay khi hắn chờ đợi "Bịch" một tiếng trầm đυ.c đập xuống mặt đất, lại bị một cái ôm ấm áp vững vàng tiếp nhận.

Lục Ngạo Thiên nhướng mày, không ngờ thanh niên yếu đuối này lại hữu dụng hơn nhiều so với người đàn ông cao lớn lúc trước.

Qua khoé mắt nhìn bọn buôn người không mở mắt ra được mà vẫn muốn nhào về bên này, sắc mặt Lục Ngạo Thiên trầm xuống, ngước mắt nhìn thanh niên nhợt nhạt tiều tụy trước mắt.

Trong mắt Lục Ngạo Thiên tràn đầy sắc bén, hắn ra lệnh cho đối phương: "Báo cảnh sát, này nì bọn buôn người." Vừa mở miệng, khí thế mạnh mẽ hóa thành giọng nói mềm mại.

Không chỉ có giọng trẻ con, còn lẫn lộn nói năng không rõ ràng.

Lục Ngạo Thiên: !!!

Trẻ con nói năng không rõ rất bình thường, điểm chú ý của thanh niên đều ở trên ba chữ "bọn buôn người", Lục Ngạo Thiên lại bởi vì giọng nói kỳ quái của mình mà xấu hổ đến cả người cứng ngắc.

Có điều chỉ là một cái chớp mắt, hắn làm bộ muốn rời khỏi cái ôm ấm áp của thanh niên, chuẩn bị tiếp tục bốn lạng đẩy ngàn cân đối phó bọn buôn người.

Chưa từng nghĩ một tay đối phương ôm người mà sức lực còn lớn hơn so với bọn buôn người, thanh niên nhìn như tiều tụy gầy yếu xoay người tung một cước, nhanh như tia chớp đạp lên hạ thân bọn buôn người.

Bọn buôn người bị một cước đạp ngã, cuộn mình ngã xuống đất một tay che mắt một tay che đũng quần, đau đến mức lăn lộn ngã ngửa dưới đất.

Lục Ngạo Thiên:...

Thanh niên nghe được ba chữ bọn buôn người, trong nháy mắt tức giận trong lòng nhảy lên cao ba trượng, cậu đạp người xong cố gắng áp chế lửa giận xác nhận lại với đứa nhỏ: "Bé con thật sự là bị hắn lừa?"

“Vâng, hắn, là kẻ buôn ngừi”. Long Ngạo Thiên thử đè nén giọng nói trẻ con của mình nhưng không có kết quả, trong lòng dâng lên buồn bực, ý đồ vì tìm lời giải thích hợp lý cho tình trạng này, nhất định là thanh niên ốm yếu trước mắt đạp đủ chuẩn mới có thể dùng một cước đánh ngã người đàn ông trung niên.

Lục Ngạo Thiên vừa mới đưa ra kết luận, chỉ thấy thanh niên ném túi giấy da trâu trong tay xuống đất, hai tay ôm chặt hắn trong lòng, nhấc chân đạp mạnh: "Đời này ông đây hận nhất là bọn buôn người với bạo lực gia đình, mày là đồ chó má! Chết tiệt!”

“Răng rắc - - " Là tiếng xương cốt người đàn ông vỡ vụn.

Lục Ngạo Thiên:...

Giọng nói chuyện của thanh niên không lớn nhưng tiếng thở dốc rất nặng, nghe là thật sự rất suy yếu, nhưng sức lực đá về phía bọn buôn người lại lớn đến kinh người.

Ban đầu người đàn ông trung niên còn mắng chửi ầm ĩ la to, sau đó đau đến mức chỉ còn tiếng kêu rên ầm ĩ.

Sự thật bày ra trước mắt nhưng chỗ nào cũng lộ ra không hợp lý, Lục Ngạo Thiên nhìn về phía thanh niên gầy yếu có sức bật kinh người, chẳng lẽ nói hắn sai lầm đi tới một thế giới nhìn như bình thường kì thực có dị năng?