Chương 6

Lúc trước Quý Nặc vừa nhìn sơ qua thôi cũng đã thấy giật mình, đồng dạng kéo một ống tay áo rộng thùng thình khác của đứa nhỏ đến bả vai, phát hiện ngoại trừ cánh tay phủ kín vết bầm tím, làn da bên ngoài khuỷu tay đứa nhỏ còn tổn hại một mảng lớn, máu đang cuồn cuộn không ngừng chảy ra ngoài.

Phụ trách hai người là một nữ cảnh sát mặt tròn hiền lành, thấy thế lập tức gọi người đi lấy hòm thuốc tới.

Quý Nặc nhìn đứa trẻ không cảm nhận được đau đớn, trong lòng không nói nên lời: "Cánh tay bị thương sao không nói với chú? Còn có chỗ nào bị thương nữa không?”

Đứa bé vẫn lạnh lùng như trước, vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu.

Sau khi rửa sạch vết thương, Quý Nặc lấy thuốc khử trùng ra nhắc nhở: "Cái này phun lên sẽ hơi đau đó.”

Đối mặt với bạn nhỏ, người lớn sẽ không tự giác hạ giọng nhẹ nhàng đi dỗ dành, giọng nói của Quý Nặc dễ nghe, lúc đè giọng xuống tựa như giọng giáo viên nhà trẻ vậy, nhưng mặt đứa nhỏ vẫn không chút thay đổi chỉ có co rút khóe miệng.

Quý Nặc tưởng là thuốc rơi trên vết thương gây ra cảm giác đau, lập tức cúi người thổi, đứa bé trốn về phía sau, dùng giọng nói vừa cứng rắn lại mềm mại từ chối nói: "Không đau!"

Khóe miệng Quý Nặc co rút, các bạn nhỏ bây giờ đều lạnh lùng như vậy sao? Nhìn về phía vết thương loang lổ trên cánh tay nhỏ gầy của đứa bé, lông mày lại nhíu chặt.

Nữ cảnh sát ở một bên vây xem một lúc lâu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, con nhà cô năm nay sáu tuổi, cũng tiếp xúc với rất nhiều bạn nhỏ tuổi xấp xỉ.

Những đứa nhỏ khác chỉ cần nhẹ nhàng đυ.ng một chút cũng phải oa oa kêu loạn khóc gọi cha gọi mẹ, đứa nhỏ trước mắt này bị xước ra một vết máu lớn như vậy, lông mày cũng không nhăn một chút?

Hai tay cô đặt chồng lên ngực, tự đáy lòng cảm thán: "Cháu thật là một bảo bảo ngoan dũng cảm!" Cũng tự động hắng giọng khi đối mặt với đứa bé.

Lục Ngạo Thiên: "......"

Vết thương nhỏ này có gì đau? Đừng nói hắn đường đường là Long Ngạo Thiên, cho dù vào thời điểm hắn thực sự ba bốn tuổi, loại vết thương va chạm nhỏ này cũng không đáng kể.

Vẻ mặt trẻ con của Lục Ngạo Thiên nghiêm túc nhấn mạnh: "Thứ nhất, tôi không phải là bảo bảo. Thứ hai, chỉ là một vết thương nhỏ thôi bộ đau lắm sao?”

Vừa nói một câu dài khiến khẩu âm mất khống chế lần nữa, làm cho Lục Ngạo Thiên nói xong lại nhanh chóng cúi đầu, giống như là thẹn thùng khi đối mặt với người xa lạ, trên thực tế là hắn lại vì giọng nói và miệng lưỡi không rõ của mình mà cảm thấy co quắp một lần nữa.

Nữ cảnh sát bị Lục Ngạo Thiên chọc cười ha ha, cảm thấy bạn nhỏ ra vẻ nghiêm túc nói câu thoại của người lớn, dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào lại càng đáng yêu.

Một lát sau cô cố nén cười nhận điện thoại, là đồng nghiệp đi bệnh viện khám bệnh với bọn buôn người gọi tới.

Sau khi cúp điện thoại cô lại đánh dấu mấy nét trên bút ký: "Bọn buôn người thật sự là tự mình ngã xuống?"

Chiếu chụp xong phát hiện xương bị gãy đến nát bấy, thật sự hiếm thấy người nào bị ngã xuống đất mà nát thành như vậy, bọn buôn người ở bệnh viện gào khóc nói mình bị Quý Nặc đạp gãy chân, muốn kiện cậu tội cố ý gây thương tích.

Nhưng trên đường kia không có camera giám sát, hơn nữa thanh niên tên là Quý Nặc này thoạt nhìn ôn hòa, sắc mặt tái nhợt vô cùng ốm yếu, hoàn toàn không giống như là người có năng lực ra tay tàn nhẫn với người đàn ông kia.

Hơn nữa vì cứu đứa nhỏ, đối kháng trong phạm vi nhất định cũng là hành vi chính đáng, cảnh sát chỉ hỏi một số câu theo yêu cầu.

Lục Ngạo Thiên một mực yên lặng không nói bởi vì "khẩu âm" của chính mình mà xấu hổ lại đột nhiên mở miệng: "Là ngã, hắn là kẻ xấu, đáng đời!"

Lục Ngạo Thiên hắn là người ân oán rõ ràng, bất luận nói như thế nào đều là Quý Nặc cứu hắn, có ân với hắn, vào lúc thế này này đương nhiên hắn sẽ không giả điếc giả câm.