Chương 1: Đại Vĩnh Vương Triều (1)

Mở kênh đào khai thông bốn phương, xây trường thành chống cự Man Di, diệt trăm nước thống nhất thiên hạ, gọt thiên sơn để lấp nghiệt hải, tiêu diệt tà giáo để chính nhân tâm, chém yêu nghiệt bình ổn Đại Hoang, diệt gian thần ổn định triều cương, định lễ pháp giáo hóa thiên hạ, tu đại điển để truyền vạn thế, phế da^ʍ tự *(chùa miếu) phong ấn Chư Thần.

Đây là thập đại công tích của Đại Vĩnh Vương Triều Thiên Phù Đại Đế.

Thiên Phù là niên hiệu.

Thiên là chí cao vô thượng.

Phù chính là pháp tắc.

Hoàng Đế coi đây là niên hiệu, ý ở thay trời cao vận chuyển pháp tắc, muôn dân trăm họ đều phải thần phục.

Đại Vĩnh Vương Triều ở trên Vô Tận đại lục.

Đại lục này tên là Vô Tận, là vì nó vô biên vô hạn, cho dù là đại năng tu thành Đạo cảnh tam thập lục biến cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc của băng sơn.

Thiên Phù năm thứ 14.

Kinh thành, học đường hoàng cung, đệ tử hoàng thất đang ra sức học tập.

- Có địa phương sinh ra nạn hạn hán, dân đói khắp nơi, không có cơm ăn, làm sao trấn an, làm sao giải quyết thiên tai? Thập Cửu hoàng tử, ngươi nói trước đi.

Lão sư mái tóc hoa râm, cẩm y nho phục, khí độ thong dong, chính là nguyên lão của triều đình, Thái Tử Thái Phó Lương Đào.

- Bọn hắn không có cơm ăn, có thể ăn thịt nha.

Thập Cửu hoàng tử đứng lên nói.

Hắn chừng 14 tuổi, bộ dáng khờ ngốc, y phục nhăn nhúm.

- Ha ha ha...

- Thập Cửu quả nhiên là người ngu ngốc! Hôm nay lại phải bị phạt rồi.

- Dân chúng không có cơm ăn có thể ăn thịt? Chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ người trong thiên hạ đều mắng, lịch sử ghi lại, nghìn năm sau cũng sẽ thành trò cười.

Mọi người cười vang.

- Kẻ này rút cuộc là thật khờ hay giấu tài, cố ý giả bộ ngu xuẩn?



Một nữ tử hồng y nhẹ giọng nói nhỏ:

- Bất kể như thế nào, cũng phải cảnh giác kẻ này, dù sao hắn cũng là huyết mạch của Hiến triều.

Vốn nữ tử không thể xuất đầu lộ diện, nhưng sau khi Thiên Phù Đại Đế lên ngôi, bài trừ lệ cũ, ra sức đề xướng nữ tử đọc sách tập võ, sau nhiều năm cách tân, phong tục đã cực kỳ cởi mở.

- Cổ Trần Sa, ngươi ra ngoài đứng một canh giờ, phạt ngươi đi thư khố sửa sang sách vở ba ngày.

Thái Tử Thái Phó Lương Đào chỉ ra ngoài.

Cổ Trần Sa chính là hoàng tử bài danh Thập Cửu mới vừa nói "ăn thịt" kia.

- Vâng… vâng...

Cổ Trần Sa liên tục gật đầu, ngây ngô đi ra ngoài, rặc rặc! Thời điểm hắn đứng dậy còn thiếu chút nữa bị cái ghế làm trượt chân, bộ dáng cực kỳ chật vật.

- Gia hỏa này xem như phế đi, hạ bàn bất ổn, võ công lơ lỏng, xem ra là thật không có uy hϊếp.

Có mấy hoàng tử trao đổi ánh mắt với nhau.

- Võ công quá kém.

Nữ tử hồng y cười lạnh:

- Đại Vĩnh Vương Triều ta dùng võ lập quốc, hoàng tử có thể trổ hết tài năng, đạt được Đại Đế ưu ái hay không, là phải dựa vào thực lực, Cổ Trần Sa đã mười lăm tuổi, bỏ qua thời gian luyện võ tốt nhất, muốn có thành tựu là cực kỳ khó khăn, Lâu gia ta lại bớt đi một uy hϊếp.

Đám hoàng tử ở đây đều có ý tưởng, Cổ Trần Sa bị phạt đứng ở dưới ánh nắng chói chang lại suy nghĩ ngàn vạn.

Đại Vĩnh Vương Triều khai quốc đã hơn năm trăm năm, thái tổ Cổ Vĩnh dẹp yên thiên hạ, các đời Hoàng Đế đều có thành tựu về văn hoá giáo dục, võ công hùng bá thế gian, nhất là Thiên Phù Đại Đế Cổ Đạp Tiên hiện tại, văn võ thập toàn, nâng lực ảnh hưởng của triều đình lên tới cực hạn, cho dù là yêu nghiệt ở hải ngoại và chân nhân tu đạo đều không dám láo xược, nơm nớp lo sợ, sợ bị triều đình tiêu diệt.

Hoàng thất không có thân tình.

Phụ tử tương nghi, huynh đệ tương tàn, hậu cung tranh thủ tình cảm, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thân ở trong đó có thể nói từng bước kinh tâm, hơi không cẩn thận sẽ bị người hãm hại đến thân bại danh liệt.

Cổ Trần Sa có hơn bốn mươi huynh đệ, mười ba tỷ muội, hắn là người không có bối cảnh nhất.

Bối cảnh của hoàng tử chủ yếu là nhìn thế lực của mẫu tộc, hắn có huynh đệ có cậu làm Đại Tướng Quân, tay cầm binh quyền.

Có Đại Tướng nơi biên cương.

Có cường giả tuyệt thế.



Càng có thế gia nghìn năm.

Mà mẫu thân của Cổ Trần Sa lại là công chúa Hiến triều, địch quốc của Đại Vĩnh Vương Triều, đưa tới để cầu thân.

Về sau Đại Vĩnh Vương Triều hưng binh hủy diệt Hiến triều, tất cả vương công quý tộc lớn nhỏ đều bị gϊếŧ, ngay cả Hiến Đế cũng ở trong bảo khố châm lửa tự thiêu, nghe thấy quốc gia huỷ diệt, công chúa cũng tự sát mà chết.

Này cũng tạo thành Cổ Trần Sa ở trong hoàng cung không chỗ nương tựa, đừng nói hoàng tử khác khi dễ hắn, coi như thị vệ, cung nữ và thái giám có chỗ dựa cũng dám sửa trị hắn.

Khi dễ chỉ là việc nhỏ, người muốn mượn cơ hội chỉnh chết hắn còn rất nhiều.

Năm đó Hiến Quốc đối nghịch với Đại Vĩnh Vương Triều, hai nước giao chiến trăm năm, kết xuống huyết hải thâm cừu, thẳng đến Thiên Phù Đại Đế đăng cơ mới hoàn toàn diệt quốc.

Ở trong trận chiến tranh này, Đại Vĩnh Vương Triều cũng chết một Thân Vương cùng mấy vị Đại Nguyên Soái, còn có mấy chục Đại Tướng. Hai nước gϊếŧ ra chân hỏa, sau khi công phá thủ đô Hiến Quốc, ba ngày không cất đao, quân đội tàn sát hàng loạt dân trong thành, dân chúng ở đô thành bị gϊếŧ sạch sẽ.

Đến bây giờ, còn có dân chúng Hiến triều ở dân gian mưu phản, chưa quên huyết thù.

Có tầng quan hệ này, rất nhiều nguyên lão đồ diệt triều đình Hiến Quốc đều có địch ý với Cổ Trần Sa.

Ngôi vị Hoàng Đế là tuyệt đối không có phần của hắn, bảo trụ mạng nhỏ cũng không phải chuyện dễ.

Cũng may hắn từ nhỏ chịu nhiều đau khổ, hiểu được giấu tài, cả ngày giả ngây giả dại, lúc này mới sống sót được.

Trên học đường vẫn còn tiếp tục thảo luận.

- Lâu Bái Nguyệt, ngươi nói xem, làm sao giúp nạn dân?

Thái Tử Thái Phó Lương Đào chỉ vào nữ tử hồng y kia.

Lâu Bái Nguyệt đứng lên nói:

- Trước gϊếŧ quan địa phương, nói bọn hắn cắt xén lương thực, trấn an nạn dân.

- Vậy nếu quan địa phương là một người thanh quan, chỉ bởi vì thiên tai dẫn đến dân chúng làm loạn thì sao.

Lương Đào hỏi.

- Ta nhớ trong sử sách ghi chép một vị Đại Đế xuất binh, đại quân khuyết thiếu lương thảo, tiếng oán than dậy đất, vì vậy chủ tướng chém đầu quan áp lương thực, nói hắn cắt xén quân lương, quân tâm liền ổn định.

Ánh mắt của Lâu Bái Nguyệt lập loè nói.