Chương 74: Không chung đường

Từ phòng thu chi vội vã trở về, Thải Ngọc và Thải Hà đột nhiên nghe thấy cô nương của họ đã không đợi hai người, sớm hơn nửa khắc đã lên xe ngựa rời khỏi phủ, tay chân hai người tức thì mềm nhũn, xấp ngân phiếu trong tay cũng rơi xuống bay tán loạn khắp nơi...

Đại Minh Tự nằm ở phía tây bắc ngoại thành phủ Tô Châu, từ xưa đến nay hương khói thịnh vượng, tín đồ đông đúc, là một ngôi chùa cổ ngàn năm nổi tiếng.

Khi xe ngựa đi qua cổng thành, Tô Khuynh nhìn thấy từ khe hở của màn xe, một hòa thượng ngồi bên trái ghế xe giơ ra một mảnh lụa, rồi lính canh cổng thành sau khi nhìn thấy, liền tỏ vẻ kính cẩn cho qua.

Tô Khuynh khẽ kéo lại màn xe, nhìn sang Nguyệt Nga, tay chỉ vào mảnh lụa, lặng lẽ hỏi.

Nguyệt Nga ở kinh thành đã nhiều năm, hiểu biết rộng rãi, tự nhiên nhận ra đó là vật gì, thấy Tô Khuynh hỏi, liền ghé sát tai nàng, nhỏ giọng giải thích: "Đó là giấy độ điệp*, do triều đình đặc biệt cấp cho người xuất gia, người khác không được dùng. Triều đình rất ưu đãi người xuất gia, chỉ cần họ có độ điệp, có thể đi khắp nơi xin ăn, không nơi nào bị quan phủ ngăn cản." Nàng ngừng một lát, rồi nói tiếp: "Còn hữu dụng hơn cả ngư phù."

*Độ điệp: thẻ đi tu

Tô Khuynh hiểu ra.

Ra khỏi thành, xe ngựa đi thẳng đến Đại Minh Tự.

Mỗi dịp mùng một và rằm là ngày tốt để cúng Phật, hôm nay vừa đúng dịp rằm, nhiều khách hành hương tụ tập thành từng nhóm nhỏ đi lên núi, nhìn xa xa, người đông như kiến, rất náo nhiệt.

Xe ngựa dừng trước cổng chùa.

Tô Khuynh và Nguyệt Nga đeo mạng che mặt rồi mới xuống xe ngựa, được hai vị hòa thượng dẫn dắt, đi qua hai viện thiền, hướng về điện Quan Âm.

Chưa đến điện Quan Âm, một tiểu sa di từ xa trông thấy, vội vàng chạy lại, nói rằng hôm nay có nhiều quan viên quyền quý đến, phương trượng bận không xuể, bảo họ quay về giúp tụng kinh.

Hai vị hòa thượng nhìn Tô Khuynh và Nguyệt Nga, có chút do dự.

Tô Khuynh nhìn điện Quan Âm phía trước, rồi quay lại cảm kích nói: "Làm phiền hai vị đại sư đã hộ tống. Giờ điện Quan Âm ở trước, không cần phiền đến đại sư dẫn đường nữa, đại sư có việc cứ đi trước, ta cúng Phật xong sẽ tự về phủ."

Hai vị hòa thượng trầm ngâm một lúc rồi cũng đồng ý, chỉ là trước khi đi họ đã dặn tiểu sa di dẫn họ vào.

Tô Khuynh và Nguyệt Nga cúi đầu bước vào điện Quan Âm.

Lúc này trong điện nhiều người đang cúng Phật, tụng kinh cầu phúc, hai người họ vào cũng không gây chú ý.

Đứng trước tượng Quan Âm Tống Tử, Tô Khuynh chắp tay, vừa định quỳ xuống thảm bồ đoàn phía trước, bỗng như nhớ ra điều gì, nhíu mày.

Nàng quay sang Nguyệt Nga, có chút hối hận nói: "Hôm nay đi vội, quên mất việc tắm gội thắp hương, ngươi cũng không nhắc ta. Thế này thật bất kính với Bồ Tát, làm sao mong cầu được điều mong muốn?"

Nguyệt Nga ôm bọc đồ, nhỏ giọng nói: "Có mang theo bộ y phục mới... hay là vào phòng khách thắp hương thay y phục trước?"

Tô Khuynh liếc nàng một cái: "Cũng may ngươi còn nhớ." Rồi quay sang tiểu sa di hỏi: "Tiểu sư phụ, không biết ở đây có phòng khách để khách hành hương thay y phục không?"

Tiểu sa di biết trước mặt là quý nhân, đâu dám chậm trễ, vội đáp: "Có, có, xin mời quý nhân theo ta." Nói rồi, dẫn họ đến hậu điện.

Trong Tổng Đốc phủ, Thải Ngọc và Thải Hà hầu như tìm khắp các quản sự trong phủ nhưng không ai dám quyết định, lúc này họ lo đến muốn khóc.

Ban đầu, khi cô nương đột nhiên muốn ra khỏi phủ, họ đã lo lắng, nay thấy nàng cố ý đuổi họ để tự mình ra ngoài, họ càng thêm sốt ruột. Nhất là sau một năm qua chứng kiến nhiều trò tinh quái của cô nương, giờ cô nương đột nhiên làm thế này, họ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, càng thêm lo lắng.

Họ cảm thấy có dự cảm không lành.

Họ muốn tìm quản sự để gọi vài người hộ vệ cùng ra ngoài tìm cô nương, nhưng Trương quản sự hôm qua rời đi đã mang theo cả đội trưởng hộ viện và các quản sự khác, hiện tại Tổng Đốc phủ như rắn mất đầu, những quản sự còn lại như quản sự phòng thu chi, phòng mua sắm và phòng bếp, không ai dám quản chuyện này, khiến họ muốn khóc cũng không được.

Không biết làm gì khác, họ đành gọi tất cả gia nhân trong viện lại, rồi vội vàng rời phủ đi tìm cô nương.

Lính canh cổng biết chuyện liên quan đến hậu viện cô nương, không dám ngăn cản, để họ ra ngoài tìm người. Trong lòng cũng lo lắng, cảm thấy hiện nay Tổng Đốc phủ thật nhiều chuyện.

Trong phòng khách, Tô Khuynh đưa chốt cửa cho Nguyệt Nga, rồi xoa bóp cánh tay đau nhức.

Nguyệt Nga nhận chốt cửa, nhanh chóng khóa cửa phòng lại.

Nhìn tiểu sa di nằm trên sàn, Tô Khuynh cảm thấy may mắn: "May mà hắn không đề phòng nhiều, nếu không chúng ta hôm nay nguy rồi." Rồi nhìn Nguyệt Nga đầy lo lắng: "Ngươi không nói thuốc của ngươi hiệu quả sao? Suýt nữa thì hỏng việc."

Nguyệt Nga ôm ngực, mặt tái nhợt: "Ta đâu có biết, Cửu điện hạ chỉ đưa thuốc cho ta, bảo ta hành động khi có cơ hội. Ta chưa dùng bao giờ, đâu biết hiệu quả thế nào." Nàng liếc nhìn tiểu sa di bất tỉnh trên sàn, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Chắc là cũng hiệu quả, chỉ là thời gian tác dụng hơi lâu thôi."

Tô Khuynh nghĩ cũng phải.

Nàng bảo Nguyệt Nga lấy hết thuốc còn lại, cẩn thận đổ ra khăn tay, rồi một tay giữ chặt mạng che mặt, tay kia áp khăn vào mũi tiểu sa di một lúc.

Sau đó ném khăn đi, đứng dậy, nhìn Nguyệt Nga rồi mở bọc đồ, nhanh chóng thay y phục.

Hai bộ nam trang mua loại nhỏ nhất, nhưng mặc lên họ vẫn rộng, cũng không kịp chỉnh sửa.

Lấy bột vẽ đen mặt, cổ, tay rồi vẽ lông mày cho nhau.

Xong xuôi, Tô Khuynh lấy kéo cắt tóc dài quá mông của mình. Nhìn Nguyệt Nga còn do dự, nàng cũng không chờ, cắt luôn tóc của Nguyệt Nga.

Nguyệt Nga tiếc nuối nhìn tóc, cứng rắn quay đi, rồi búi tóc cho Tô Khuynh, dùng ngọc bạch cố định. Sau đó Tô Khuynh giúp Nguyệt Nga búi tóc.

Hai người nhìn nhau, từ đầu đến chân không có sai sót lớn, liền gói y phục và đồ nữ lại. Thu dọn xong, họ mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Nguyệt Nga không nhận ra, lúc rời đi, Tô Khuynh đã lấy độ điệp trong tay áo của tiểu sa di.

Hai người không ra cổng chính mà đi về phía cổng bên. Khi đi qua lư hương đồng lớn, nhân lúc không ai để ý, họ ném bọc đồ vào miệng lư.

Sau đó nhanh chóng đi xuống núi.

May mà Đại Minh Tự không xa bến đò, nếu không chỉ dựa vào sức chân, sợ khó mà đến nơi, lại phải tốn công tìm xe ngựa.

Xuống núi đi khoảng nửa khắc, bến đò đã ở trước mắt.

Tô Khuynh dừng lại, Nguyệt Nga cũng dừng theo.

Hai người thở hổn hển, trời lạnh nhưng vẫn mồ hôi nhễ nhại, phấn trên mặt cũng lem.

"Chúng ta nghỉ ngơi chút." Tô Khuynh thở nói: "Lát nữa phải trang điểm lại cẩn thận, không thì lộ mất."

Nguyệt Nga gật đầu đồng ý, nhưng mệt quá không nói nổi, chỉ thở hổn hển cố lấy lại sức.

Hai người ngồi xuống đất, thi thoảng nhìn về bến đò xa xa, thi thoảng nhìn về Đại Minh Tự phía sau, làm như đang đi dạo xuân, ai nhìn cũng không thấy lạ.

Nghỉ ngơi một lát, hai người hồi phục lại.

Chỉnh trang lại, họ đứng dậy. Nguyệt Nga từ tay áo lấy ra xấp ngân phiếu, chia một nửa cho Tô Khuynh: "Đây, như đã hứa với ngươi."

Tô Khuynh nhận, giấu vào tay áo.

Nàng nhìn Nguyệt Nga, không khỏi hỏi: "Ngươi quyết định rồi? Vào kinh?"

Nguyệt Nga sờ tấm lệnh bài trong tay áo, mặt hiện vẻ kiên định: "Tất nhiên. Ta mạo hiểm tính mạng làm nhiều việc như vậy, đương nhiên là để tìm kiếm vinh hoa phú quý." Cửu điện hạ hứa với nàng ta, nếu thành công sẽ cho nàng ta một chỗ trong hậu viện. Cơ hội phú quý ngàn năm có một, nàng ta không muốn bỏ lỡ.

Nghĩ đến những gì đã trải qua, Tô Khuynh không khỏi nhắc nhở: "Ngươi chắc chắn đường này dẫn đến phú quý, không phải con đường chết?"

Nguyệt Nga cắn răng: "Dù gì cũng phải thử một lần, nếu không thật sự không cam lòng. Thà liều mạng vì phú quý, còn hơn sống nghèo khổ cả đời."

Tô Khuynh không nói nữa.

Hai người đến bến đò, chắp tay từ biệt, lên thuyền chia tay.

Nguyệt Nga đi về phía bắc, Tô Khuynh đi về phía nam.

Thải Ngọc và Thải Hà không có lệnh bài không ra khỏi thành được, hoảng hốt chỉ có thể đến Tống phủ tìm lão thái thái làm chủ, nhưng lão thái thái đang khóc than lo lắng cho Bảo Châu của bà, không để ý đến cô nương hậu viện Tổng Đốc phủ, dù có mất tích hay chết cũng không muốn nghe. Bà sai người đánh đuổi họ ra ngoài.

Một đám gia nhân cảm thấy vô vọng. Chỉ có thể hy vọng may mắn, có lẽ cô nương sẽ quay về sớm.