Chương 11: Mua nhà

Làm xong hết thảy, hắn lại dời lực chú ý về phía màn hình, đại khái khoảng mười giây sau, góc dưới bên trái màn hình liền xuất hiện một dãy số thật dài.

“Đơn giản như vậy?” Sa Sa Bá Cách như suy tư gì, “Cái khe hở thời không này…… Rốt cuộc là cái gì?”

“Tôi cũng không biết.” Thần Thụ rung rung lá cây, “Nó xuất hiện còn sớm hơn so với chúng ta.”

“Vậy mà còn có chuyện mà ngươi không biết?” Sa Sa Bá Cách nhướng mày, “Không phải ngươi được xưng là không gì không biết sao?”

Thần thụ trầm mặc không nói.

Sa Sa Bá Cách cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không có ý tứ truy cứu. Lực chú ý của hắn lại một lần nữa hướng về phía màn hình, click mở những ngôi nhà kia.

Thoạt nhìn nhóc con bây giờ… hẳn là cũng muốn một ngôi nhà đi.

Hắn lại lần nữa ấn vào ngôi nhà nhỏ kia, một lát sau, trên màn hình thuỷ tinh xuất hiện một cái dấu tích màu xanh lục, dãy số dài của hắn cũng bị giảm đi một chút.

Đúng lúc này, trên giao diện xuất hiện một ô nhập liệu, cho phép hắn đăng kí tên họ của mình.

Sa Sa Bá Cách suy nghĩ một chút, rồi nhập hai chữ đầu tiên trong tên của mình vào: Sa Sa

Hắn không viết được hai chữ “Bá Cách” ở sau.

Hắn cau mày đánh giá gian nhà ở này một chút, phát hiện gian nhà này thật sự bé đến đáng thương, hắn muốn mua cho Hàn Tinh căn nhà khác, nhưng tất cả đều là màu xám, chứng tỏ hắn không thể mua được.

Hắn thở dài, quay đầu lại liền mua hết tất cả những bộ quần áo sáng màu.

Tổng cộng là hai bộ, một bộ là bộ lễ phục nhỏ tinh xảo, một bộ là quần áo bình thường để mặc hàng ngày

Ở dưới cùng của bộ trang phục Sa Sa Bá Cách thấy được chiếc trường bào màu vàng mà hắn yêu thích nhất

Sa Sa Bá Cách: Hưng phấn.jpg

Hắn chuyển giao diện về nơi Hàn Tinh, phát hiện đối phương vẫn cúi đầu, hai tay ôm đầu gối, đầu vùi vào đầu gối, bất động.

Là bởi vì mình vẫn luôn không để ý đến cậu sao?

Hắn mím môi, suy nghĩ một lúc rồi mở khung chat ra, nhập vào hai chữ: “Hàn Tinh?”

Đây là chữ mà hắn vừa mới học được không lâu, tên của nhóc con này.

*

Hàn Tinh chỉ cảm thấy thật không thú vị.

Cũng giống như kiếp trước, cậu vẫn phải lưu lạc ở con đường lầy lội bùn đất, ngửi mùi tanh tưởi hôi thối trong không khí, thu mình vào một góc.

Điểm khác biệt duy nhất so với kiếp trước đó là, cậu biết hiện tại mình muốn làm cái gì, cậu có ký ức của kiếp trước, có năng lực chiến đấu và ám sát của kiếp trước, mặc dù hiện tại tình trạng thể chất của cậu không bằng nhưng cậu vẫn có thể gϊếŧ một ai đó.

Cậu muốn gϊếŧ chết cái gã đàn ông tên Hoắc Nam kia.

Nguồn gốc của mọi sự đau khổ của cậu.

Tuy rằng cậu không thể đảm bảo với thân thể hiện tại mình có thể bình an vô sự mà rút lui, nhưng cậu vẫn sẽ cố gắng làm như vậy.

Gϊếŧ chết tên khốn ghê tởm kia.

Khi mở mắt ra, cậu liền thấy được Sa Sa Bá Cách đang hỏi mình.

[Cậu sưng ( làm sao) à (sao) thế?]

Tuy rằng đối phương không nói rõ ý, nhưng cậu vẫn có thể hiểu được.

Ngón tay cậu co lại.

Đúng rồi… còn có kẻ tự xưng là Long Thần này nữa.

Cậu không đoán được mục đích của đối phương, cậu cũng không biết gì về hắn cả. Cậu chán ghét loại cảm giác này.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu quyết định theo đối phương.

Cậu ngẩng đầu lên, làm ra dáng vẻ lã chã chực khóc: “Tôi không còn chỗ ở nữa, tôi bị đuổi ra ngoài…”

Không phải anh bị vẻ bề ngoài của tôi hấp dẫn sao?

Đến đây đi, để tôi nhìn xem, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?

Hàn Tinh mím môi, ngẩng đầy nhìn vào không trung chờ đợi đáp án. Nhưng cậu đợi hồi lâu, cũng không nhận được phản hồi.

Cậu không biết, vị Long Thần thất học này căn bản nghe không hiểu cậu nói cái gì, còn đang ở nơi đó ngây ngốc tìm phiên dịch.

Hàn Tinh lại đợi trong chốc lát, cuối cùng cười nhạt một tiếng, cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối của mình.

Thật không thú vị.

Một tên hai tên, đều nghĩ làm thế nào để trêu đùa cậu.

Cậu thật sự chịu đủ rồi.

Lòng cậu lại một lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng, yên tĩnh không tiếng động, rốt cuộc cũng không khơi dậy được một gợn sóng nào.

Lại lần nữa cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm kia, cậu chậm rãi ngẩng đầu, giữa không trung chậm rãi xuất hiện hai chữ.

[Hàn Tinh?]

Đây cũng là lần đầu tiên, có người gọi thẳng tên họ của cậu.

Một vũng nước tù đọng giống như bị người ta ném một viên sỏi vào đó, tạo thành một vòng sóng rồi chìm xuống đáy hồ.