Chương 4: Thần bảo hộ

“Bệ hạ, ngài có nghe thấy tôi nói gì không?” Một lát sau, tiếng nói của Thần Thụ kéo ý thức của hắn trở về.

Sa Sa Bá Cách rời mắt nhìn đi nơi khác, bất động thanh sắc mà thu hồi khối pha lê, cẩn thận giữ cho khối pha lê duy trì sự cân bằng, hắn ngẩng đầu, mím môi: “Cái gì?”

Lá cây của lão Thần Thụ rung rung, thở dài nói: “Quên đi.”

Nó dừng lại một chút, lại hỏi: “Tiếp theo ngài có tính toán gì không?”

Sa Sa Bá Cách nhìn chằm chằm khe hở thời không kia, hai mắt tựa hồ có chút trống không: “Trước tiên cứ quan sát khe nứt này thêm mấy ngày, nếu không có chuyện gì xảy ra, ta sẽ trở về ngủ tiếp.”

Lão Thần Thụ rơi vào trầm mặc.

“Bằng không còn có thể làm gì bây giờ?” Sa Sa Bá Cách xoay người, giọng điệu bình bình, “Hiện tại thú nhân đã không còn cần ta, chờ thời điểm thiên tai giống như lần trước xảy ra, ta sẽ tỉnh lại.”

Lão thần thụ không nói gì.

“Ta và ngươi không giống nhau, lão Thụ” Sa Sa Bá Cách liếc mắt nhìn nó một cái, “Ngươi tượng trưng cho tri thức, tất cả mọi người đều sẽ cần ngươi.”

“Ngài tượng trưng cho sự bảo hộ.” Lão thụ nói.

“Đúng vậy, bảo hộ.” Sa Sa Bá Cách cười toe toét, “Vậy thì có ích lợi gì, ta chỉ có thể ngăn cản loại thảm họa thiên nhiên hủy diệt thế giới, ta cũng chỉ hữu dụng lúc mới đầu, thời điểm trời đất chia cắt còn dùng được một chút, còn hiện tại mưa thuận gió hòa, thảm họa thiên nhiên hủy diệt mấy trăm năm còn không có tới lấy một lần, từ thế hệ này qua thế hệ khác, ai còn có thể nhớ đến ta nữa?”

“Nếu không có xảy ra, khả năng của ngươi chắc chưa cảm thụ đến được, nhưng ta có thể cảm giác được, tín ngưỡng còn lưu lại trên người ta, đã không còn nhiều lắm.”

Tín ngưỡng là nơi sản sinh ra thần lực cho thần minh.

Nói xong câu đó, hắn xoay người rời đi, còn Thần Thu đứng im tại chỗ, im lặng không nói.

*

Sa Sa Bá Cách trở lại đại điện của hắn, ngồi lên ngai vàng của mình.

Hắn giơ khối pha lê kia lên, trên dưới nhìn một lượt như có suy tư gì đó.

Bảo hộ a…

Thành thật mà nói, thế giới thú nhân bây giờ có vô số những thảm họa thiên nhiên như lũ lụt, động đất, Sa Sa Bá Cách cũng muốn quản nhưng bất luận có làm thế nào cũng không thể sử dụng được thần lực của mình.

Các quy tắc của thế giới ràng buộc hắn, điều đó có nghĩa là hắn chỉ có thể phát huy tác dụng trong những thảm họa thiên nhiên lớn.

Giống như một công cụ không cho thế giới này bị hủy diệt.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những sinh mệnh đó trôi đi.

Tuy rằng hắn biết quy tắc làm như vậy nhất định có đạo lý của nó, làm thần minh, cũng không nên có quá nhiều lòng thương xót.

Giống như Thần Thụ vậy, nó thờ ơ với tất cả những điều này.

Nhưng hắn lại không thể làm được điều đó.

Đây tính là bảo hộ cái gì!

Khi càng ngày càng có nhiều sinh mệnh biến mất ở trước mắt, sự tín ngưỡng của mọi người đối với hắn biến mất, Sa Sa Bá Cách dần dần cảm thấy phiền chán với hết thảy mọi thứ. Dù sao, hắn cũng sống đủ lâu rồi, còn không bằng trực tiếp nghỉ việc, nhắm mắt lại, không nghe, không nhìn.

Đợi tín ngưỡng của nhóm thú nhân kia đối với hắn biến mất, hắn cũng có thể giải thoát rồi.