Chương 9: Bị đuổi khỏi nhà

Sa Sa Bá Cách gật đầu, tiện tay đặt điện thoại sang một bên, để nó bay lơ lửng giữa không trung. Hắn cũng chuyên tâm vào việc học tập .

Cũng tự nhiên không nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong khối pha lê ấy.

Nụ cười trên mặt Hàn Tinh đã duy trì rất lâu, nhưng giữa không trung lại chậm chập không có hồi đáp, cậu cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm kia đã biến mất, tươi cười trên mặt cậu cũng dần rút đi, biến trở lại dáng vẻ tối tăm.

Thật phiền…

Cậu nghĩ như vậy xong liền xoay người, có chút buông thả mà ngã xuống giường.

Cậu trọng sinh, đây là điều không thể nghi ngờ nữa.

Nói cách khác, bây giờ cậu phải đối mặt không có chỉ những kẻ thù đời trước, còn có cả kẻ thân phận không rõ gọi là Long Thần này.

Thật sự rất ghê tởm.

Cậu rời ánh mắt về phía con dao găm đặt ở trên bàn.

Cậu vẫn rất muốn hủy đi gương mặt này, nhưng Long Thần kia đã nói qua hắn cũng chính là bởi vì gương mặt này mà mới nguyện ý trợ giúp cậu.

Nói cách khác, nếu cậu bị hủy dung sẽ hủy đi hứng thú của hắn, không chừng vị Long Thần kia sẽ làm ra chuyện gì đó.

Chẳng sợ gặp quá nhiều chuyện ghê tởm, Hàn Tinh cũng không muốn chết đi một cách dễ dàng như vậy, cũng không nghĩ sẽ đối mặt với nguy hiểm mà mình không biết.

Cậu quyết định vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ, phải xem xem Long Thần này rốt cuộc muốn cái gì.

Đang lúc cậu nghĩ như vậy, bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa.

Cậu xuống giường, đi tới mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông vạm vỡ, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bẩn thỉu, vẻ mặt hung dữ đứng ở bên ngoài.

Là chủ nhà của cậu.

Lúc này Hàn Tinh mới nhớ tới, đời trước chính là lúc này, cậu dường như đã nợ vài tháng tiền thuê nhà.

Như vậy, lúc sau chính là…

Cậu cảm giác được cổ truyền đến một cơn đau nhức, cậu bị người ta nhấc lên hung hăng ném bay ra ngoài. Đến khi ngã trên mặt, cậu vẫn có thể cảm giác được đau đớn.

Cậu bị người ta đuổi đi…

Chuyện đã trải qua một lần, Hàn Tinh cũng đã không còn kinh hoảng thất thố nữa, đợi cơn đau đớn biến mất, cậu liền từ trên mặt đất bò dậy, cũng không nói chuyện với chủ nhà mà lập tức rời đi.

Bởi vì cậu có một chút thiên phú về cơ giáp, trước đó cậu vẫn luôn làm công việc lắp ráp linh kiện, chỉ là sau đó ông chủ đã đắc tội với một nhân vật lớn, bị xử quyết.

Cậu không có cha mẹ, bởi vì nguyên nhân ông chủ cũ mà những cửa hàng khác không dám thuê cậu nữa, cậu cũng từ đó mà mất đi nguồn thu nhập.

Bị đuổi ra ngoài cũng là điều đương nhiên.

Cậu đi theo ký ức đời trước, đi ra một con đường bên ngoài.

Trước khi bị tên khốn nạn kia bắt đi, cậu vẫn luôn lưu lạc ở nơi này.

Khu vực này nổi tiếng với những con phố dành cho người vô gia cư. Có đủ loại người vô gia cư nằm trên đường và khu vực xung quanh tràn ngập mùi hôi thối tanh tưởi khiến người ta muốn nôn.

Cứ ba tháng một lần, bên Thượng Thành sẽ cử người đến xử lý nơi này. Ở kiếp trước, Hàn Tinh chính là bị người phụ trách Hoắc Nam nhìn trúng đưa đi.

Nghĩ tới ký ức sống không bằng chết sau đó, trong mắt Hàn Tinh xoẹt qua một tia hận ý.

Cậu rốt cuộc nên làm thế nào…

*

Sa Sa Bá Cách học xong mấy cụm từ đơn giản liền hứng thú hừng hực mở khối pha lê ra.

Hắn là thần minh, đầu óc cũng linh hoạt, học cũng mau vào. Chỉ là hắn vừa mới mở màn hình đã hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm chết lặng.

Quang cảnh chung quanh Hàn Tinh sao lại thay đổi rồi… Trở nên càng tồi tệ hơn.

Sa Sa Bá Cách thề, hắn sống lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua tình cảnh này.

Một người xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở nơi đó, trên mặt đất tràn đầy nước bẩn màu đen lẫn lộn với rác rưởi, dường như còn lẫn cả với nướ© ŧıểυ và phân. Hàn Tinh cuộn tròn ngồi ở chỗ kia, thoạt nhìn sạch sẽ đến mức không khớp nhau.

Sa Sa Bá Cách nhìn đến choáng váng.

Hắn run rẩy mở khung chat, dùng những từ mà mình học được, tỏ vẻ khϊếp sợ.

[Cậu sưng ( làm sao) à (sao) thế?]

Hàn Tinh nhìn dòng chữ xuất hiện trước mắt, khóe miệng giật giật.

Đây là… Có ý gì?