Chương 3: Không hiểu chỗ nào

Đường Uyên ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình với Tề Nhuế, Đường Tây vừa về liền chạy vào phòng ngủ.

“Bảo bảo.” Tề Nhuế gọi cô lại.

Đường Tây đứng quay lưng về phía mẹ, cả người cứng đờ không dám cử động.

“Lại đây uống hết nước mật ong đã rồi hãy về phòng.”

“Thôi ạ.” Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở cửa: “Con đau răng lắm không uống đâu.”

Giọng của Đường Uyên bị cô chặn lại sau cánh cửa: “Bảo con đừng ăn đồ lạnh con không nghe, đau răng rồi thấy chưa.”

Đường Tây cũng không quay đầu lại, đóng cửa, đẩy hết tội lên đầu Lục Hướng Văn: “Là Lục Hướng Văn mua mà, đừng mắng con.”

Tóm lại đều do Lục Hướng Văn.

Lục Hướng Văn vừa đến nhà liền gọi video qua, Đường Tây khóa trái cửa lại, đeo tai nghe trốn vào trong chăn, màn hình lập tức đen như mực.

Lục Hướng Văn chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của cô.

“Bảo bảo.” Anh gọi Đường Tây, giọng nói dịu dàng cuốn hút.

Hôm nay Đường Tây đã nghe giọng động tình của anh mấy lần, lập tức hiểu ra anh đang làm gì, mặt đỏ bừng bừng, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

“Cậu gọi tên tớ đi.”

“Lục Hướng Văn.”

Trước giờ Đường Tây chưa bao giờ cảm thấy ba chữ này lại khó nói ra miệng như vậy, mắc ở cổ họng mãi mới phát ra được.

Qua màn hình điện thoại, gương mặt Lục Hướng Văn dường như lại đẹp trai hơn một chút. Anh cầm cái qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt, đưa lên mũi hít một hơi, khích lệ cô: “Tây Tây thơm quá.”

Cô trốn trong chăn, nhìn camera chuyển xuống dưới thân anh, Lục Hướng Văn đang dùng tay phải vuốt ve côn ŧᏂịŧ cương cứng của mình.

Nhìn như vậy mới phát hiện dươиɠ ѵậŧ của Lục Hướng Văn rất lớn, rất dữ tợn, vừa rồi thứ này còn thao dưới đùi cô, cách màn hình mà cô vẫn cảm giác được nó.

Đường Tây xốc chăn lên, ánh sáng chiếu vào một chút, cô nhìn về phía bắp đùi mình, làn da hơi sưng đỏ, khe thịt cũng bị ma sát hơi đau.

Cô nhắm mắt lại, tiếng thở dốc của Lục Hướng Văn vang bên tai, cô kẹp chân, ngón tay không nhịn được đè lên giữa hai chân xoa xoa.

“Lục Hướng Văn.” cô nghẹn ngào gọi anh: “Lục Hướng Văn, tớ cũng khó chịu quá.”

Cô không tìm được đúng chỗ, xoa đến mức đau rát vẫn không giảm bớt được chút du͙© vọиɠ nào.

Lục Hướng Văn nghe thấy tiếng nức nở của Đường Tây, yết hầu anh khẽ động, âm thanh ngọt ngào khiến côn ŧᏂịŧ anh cứng hơn. Vuốt thêm mấy cái, anh bắn lên qυầи ɭóŧ của Đường Tây, lau qua loa một chút rồi dỗ dành: “Có phải Tây Tây không tìm được chỗ không, đừng vội, cho tớ xem.”

Đường Tây chui ra khỏi chăn, khuôn mặt đỏ bừng lướt qua camera, sau đó màn hình chỉ nhìn chiếu đến ga giường. Lục Hướng Văn không nhìn được, chỉ có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ bất mãn của cô.

Đường Tây dựa vào tường, thở hổn hển, cau màu nói: “Không cần, tớ không cho cậu xem đâu.”

Lục Hướng Văn không trả lời, một lát sau thì nghe thấy tiếng cô đứng dậy, bóng dáng Lục Hướng Văn biến mất khỏi màn hình.

Cuộc gọi vẫn chưa ngắt, Đường Tây nghe thấy tiếng hít thở của Lục Hướng Văn, cô trốn trong chăn, dùng giấy lau hạ thân mình, cô cảm thấy bụng dưới hơi trướng trướng, nhưng không có cảm giác ngứa ngứa, nói chung là không thoải mái.

Tiếng hít thở, tiếng đóng cửa, tiếng bước chân, tiếng gõ cửa.

Sau đó tai nghe lại vang lên giọng nói quen thuộc.

“Cháu chào chú dì ạ.” Lục Hướng Văn vừa tắm xong, trên tóc vẫn còn bọt nước, anh giơ bài thi trong tay lên: “Cháu tới giảng cho Tây Tây mấy bài cậu ấy làm sai.”

“Ừ.” Đường Uyên đưa đĩa trái cây cho anh: “Tây Tây ở trong phòng đấy cháu.”

Tề Nhuế lấy một miếng cao dán đau răng cho anh: “Dì xem danh sách xếp hạng trong lớp rồi, Tây Tây tiến bộ lắm, làm phiền Hướng Văn quá.”

“Không đâu ạ.” Lục Hướng Văn nhận đồ, ngoan ngoãn cười đáp: “Là do Tây Tây cố gắng đó dì.”

Đường Tây nhảy dựng lên mở cửa phòng cho Lục Hướng Văn, nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, nhưng trên mặt cô đầy mồ hôi, tóc mái dính trên mặt.

Bóng dáng Lục Hướng Văn che cho cô, sờ lên trán Đường Tây, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên môi cô: “Tây Tây không hiểu chỗ nào, để tớ giảng cho cậu.”