Chương 5: Có thể nhanh hơn một chút không

Tề Nhuế giữa chừng mang một đĩa dưa hấu vào.

Đường Tây đang ngoan ngoãn cầm bút viết đáp án, mái tóc dài rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, lúc cô nghiêm túc luôn chu môi theo thói quen, Lục Hướng Văn nghiêng đầu quan sát, thỉnh thoảng lại chỉ cho cô mấy chỗ cần chú ý trên đề thi.

“Bảo bảo.” Tề Nhuế gõ gõ lưng cô một cái: “Lúc làm bài tập thì ngồi thẳng lên, hai đứa ăn dưa hấu này.”

Đường Tây bật dậy, suýt làm đổ ghế, cô vỗ vỗ ngực: “Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết, lúc vào mẹ phải gõ cửa chứ!”

“Mẹ gõ rồi mà, là con không nghe thấy đó.” Tề Nhuế nhéo mặt cô: “Con và Hướng Văn nghỉ ngơi một lát đã rồi lại học tiếp.”

“À, con xin lỗi." Đường Tây lè lưỡi.

Lục Hướng Văn nhận lấy dưa hấu: "Cháu cảm ơn dì.”

Bình thường Lục Hướng Văn nhã nhặn nhưng hơi lạnh nhạt, cũng không nói nhiều, chỉ lúc cười rộ lên mới lộ ra vẻ trẻ trung đúng tuổi, rất đẹp.

Chờ Tề Nhuế đi rồi, Đường Tây mới vuốt vuốt ngực, may là mở cửa sổ, mùi vị kì lạ trong phòng đã bay đi rất nhiều.

Tay cô rất mỏi, đưa tay để Lục Hướng Văn xoa bóp, nhỏ giọng oán giận: "Lần nào cậu cũng lâu như vậy, lần sau có thể nhanh hơn một chút không?”

Ngón tay cô rất nhỏ, mềm mại, nhìn rất đáng yêu, giữa kẽ ngón tay còn có chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp lau sạch, Lục Hướng Văn cúi đầu cười cười: "Ừ, tớ sẽ cố hết sức."

“Ngày mai còn muốn lên sân thượng không?”

“Đổi chỗ khác." Lục Hướng Văn cắn đầu ngón tay cô: "Đi vào giờ nghỉ giữa giờ đi, được lâu hơn một chút.”

“Được." Đường Tây gật đầu, cô cũng không muốn tập thể dục giữa giờ, một đám người đứng phơi nắng vẫy tay tập thể dục, trông rất ngốc.

“Sao cậu lại thích sờ soạng ở trường vậy?”

“Nếu cậu có thể đi chỗ khác thì tốt.” Anh có chút ảo não, sờ sờ mặt Đường Tây: "Tớ cũng không thích đánh du kích kiểu đó.”

Đường Tây được dạy bảo rất nghiêm khắc, tan học cũng có giờ giới nghiêm, ở trường là thời gian họ có thể ở cạnh nhau lâu nhất.

Đường Tây đỏ mặt, bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mức không nói nên lời.

Chủ nhiệm lớp cố ý khen ngợi sự tiến bộ của Đường Tây, Đào Nam chua xót hâm mộ: "Đường Tây thật lợi hại, tớ cũng muốn có một hàng xóm học bá có thể dạy kèm cho tớ.”

Đường Tây sửa sang lại bàn học, nghiêm túc nói: "Lần sau lúc Lục Hướng Văn giảng bài, cậu cũng có thể tới nghe.”

Cô vốn cho rằng mình có thể tiến bộ 50 hạng, vậy mà sơ ý kém một chút, lúc này không được thoải mái lắm.

Đào Nam đang thêm ngòi cho bút chì bấm, nghe xong thì lập tức làm gãy, cô khoát tay nói: “Đừng, cậu nhìn ánh mắt của Lục Hướng Văn xem" Cô khoa trương rùng mình một cái: "Tớ không muốn bị đông chết vào mùa hè đâu.”

Đường Tây lườm cô: “Cậu đừng nói cậu ấy như vậy.”

“Được rồi được rồi.”

Tiếng chuông giải lao vang lên, Đào Nam chờ cô cùng ra khỏi phòng học, Đường Tây nhỏ giọng nói: "Cậu đi trước đi, hôm nay tớ xin nghỉ tập thể dục giữa giờ.”

Cô lén lút đi về phía phòng dụng cụ, phòng dụng cụ ở bên cạnh sân thể dục nhỏ, có chút hẻo lánh. Đi ngược lại dòng người đến sân thể dục, Đường Tây có chút khẩn trương, sợ trên đường bị giáo viên ngăn lại.

Cũng may trên đường bên này không có ai, Lục Hướng Văn đang dựa vào tường xem điện thoại di động, vẻ mặt có chút lạnh lùng, nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn cô, lộ ra một nụ cười.

Đường Tây nhớ tới lời Đào Nam vừa nói.

Tiếng khẩu hiệu trên radio rất rõ ràng, cô có chút bất an cọ cọ giày trên bậc thang, Lục Hướng Văn nắm tay cô.

"Lục Hướng Văn, ở trường cậu có thể cười nhiều hơn không?"

"Hả?"

"Mọi người đều cảm thấy cậu rất hung dữ, cậu cười nhiều đi, cười lên rất đẹp."

Anh lại cười: "Tớ không thích người khác, chỉ muốn cười cho cậu xem thôi."

Đường Tây lắc lắc tay anh: "Chẳng lẽ cậu chỉ thích tớ sao? Tớ thích ba mẹ này, Đào Nam này..."

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, sắc mặt Lục Hướng Văn lạnh xuống, Đường Tây gượng gạo chuyển đề tài: "Sẽ không có ai tới chứ?"

“Không đâu.”